CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Đỗ Phấn
Thành ngữ này hình như ra đời từ thời chiến tranh phá hoại với chế độ tem phiếu bao cấp nhiều khi phát buồn cười. Tem phiếu cả từ bánh pháo tết. Một cách phân phối âm thanh hoan hỉ có một không hai trên đời. Bác Tản Đà còn sống ắt hẳn thoát cảnh “Tiếng pháo nghe nhờ thiên hạ đốt…”.
Bạn thuê chiếc Matiz màu xanh nõn chuối đến đón mình. Màu xe có lẽ ít người thuê nhất trong toàn bộ Matiz đang chạy trong thành phố. Chui vào xe bạn an ủi ngồi bên trong có bao giờ thấy xe mình màu gì đâu! Vậy là thẩm mỹ của bạn cũng chưa đến nỗi nào. Mình hỏi định đi mãi đâu tôi chỉ cầm theo đúng...
Cái sáng tạo bất ngờ nhất ở Ca Lê Thắng lần này là đã kết hợp rất nhiều thủ pháp hiện đại của nghệ thuật trừu tượng cho một đề tài hiện thực mười mươi. Những người chưa từng biết về mùa nước nổi ở Nam bộ hay là những người đã từng trải đều thấy bùng lên một cảm xúc nôn nao khó tả về một miền quê sông...
Đã gọi là dân phố thì không thể tránh thức ăn đường phố. Ngay cả thời bao cấp khó khăn, cơm rang, mì sợi tự nấu ở nhà thì thức ăn đường phố vẫn rất thịnh hành. Xôi, bún, phở gánh gồng đon đả mời chào khắp những ngã tư vỉa hè. Bánh sắn luộc nóng hổi ở góc nhà tù Hỏa Lò.
Rượu men lá uống tràn cung mây. Ngây ngây say dáng núi. Trước khi đứng dậy, mỗi người húp lưng bát canh trâu. Thần trí lại lập tức trở về thanh thản như chưa hề uống rượu. Nhìn rõ con đường và say đắm núi non.
Cuối thế kỷ XX đầu thế kỷ XXI chứng kiến sự biến mất của khá nhiều vật dụng phổ thông trên đất Việt. Những nồi đồng cối đá thúng mủng giần sàng quang gánh cày bừa áo tơi và nón lá dần chia tay với cuộc sống hiện đại. Những vật dụng đã có mặt hàng nghìn năm trên mảnh đất này bỗng biến mất chỉ trong...
Ngày nhỏ đọc tiểu thuyết Lều Chõng của cụ Ngô Tất Tố thấy các nhân vật trong ấy rất gần gũi với sinh hoạt và gia cảnh gia đình mình. Đã có lần tôi hỏi ông nội liệu có phải cụ Tố dùng câu chuyện thất bại lều chõng của ông để viết nên cuốn sách hay không. Ông nội cười hiền từ thất bại lều chõng là của...
Không phải những tòa cao ốc, không phải tượng Nữ thần tự do, không phải phố Wall mà chính là Bảo tàng nghệ thuật New York mới làm choáng ngợp chúng tôi về sự giàu có xa hoa của nước Mĩ.
"Phần lớn tiểu thuyết của Đỗ Phấn đều đề cập đến đô thị. Nhà văn có mẫn cảm đặc biệt trước sự đổi thay biến chuyển của thành phố. Ông đã nhận ra những nguy cơ tiềm ẩn về môi trường qua các gam màu tương phản giữa truyền thống và hiện đại quá khứ và tương lai. Nhiều tác phẩm đã phản ánh rốt ráo các...
Đào và quất nườm nượp xuống phố. Mai vàng trong những chiếc thùng xe tải kín bưng từ trong Nam ngược ra bày khắp vỉa hè. Dù rằng những làng hoa ven nội đã mất dấu từ nhiều năm nay thì Hà Nội vẫn luôn là thành phố của hoa. Giống như dân phố tụ hội cuối năm ngày tết hoa cũng về họp mặt như những bạn bè...
Bạn Hà Nội từ thời nghèo túng giờ cũng đã khang trang nhà cửa. Quan trọng nhất là từ vài năm nay nhà bạn cũng đã nằm trong một quận mới. Cắt được chữ “huyện” trong địa chỉ cũng đã là được an ủi phần nào. Lũ chúng tôi lúc còn nhỏ sống ở trung tâm quận Hoàn Kiếm. Ngày mỗi một ly tán ra xa. Vĩnh viễn không...
Nem nắm là món ngon đặc biệt có ở hầu khắp đồng bằng Bắc bộ. Tùy theo thói quen gia vị của từng nơi mà có cách chế biến riêng biệt. Nhưng vật liệu để làm ra nó rất đơn giản chỉ gồm có thịt lợn nạc, mỡ phần, bì lợn và thính gạo rang. Nhưng cách làm muôn phần bí hiểm và trở thành nghề gia truyền...
Người gầy thời nào trông cũng toát lên vẻ thương tâm. Có những người gầy đã trở thành nhân vật dùng để ví von cảm thán. Tượng Phật Tuyết Sơn trong chùa là nhân vật điển hình cho việc gầy gò kham khổ. Trên tượng có thể đếm được toàn bộ xương cốt bên trong. Nhưng đó là hiện thân của Đức Phật Thích Ca khi...
Bóng đá TV bình đẳng cho mọi người. Thế giới ảo cuốn hút không chỉ lớp trẻ nhưng vẫn là ảo thôi. Chưa thấy ai ngủ gật trên sân vận động bao giờ. Khản cổ và ho thì có. Bóng đá ảo khác xa đời thật...
Có ông tiến sĩ ngồi tỉ mẩn tính toán ra rằng thành phố này mỗi năm phải bỏ ra nhiều chục tỉ đồng để khám chữa bệnh cho những nạn nhân của bụi. Khoa học tiến bộ đến thế là cùng. Định lượng được cả những thiệt hại nhỏ như hạt bụi khiến ai vô tư nhất cũng phải thấy giật mình…
Giống như chuyện quả trứng và con gà chẳng thể biết bụi hay đất có trước. Khoa học bảo Trái đất do cuộc kiến tạo hàng triệu năm từ bụi vũ trụ mà thành. Nhưng cũng chỉ là giả thuyết. Stephen Hawking - nhà bác học vật lý Anh - chẳng đã từng phát hiện lý thuyết lỗ đen vũ trụ và vụ nổ Big Bang để sau...
Bún chả có lẽ là món ăn duy nhất ở Hà Nội tồn tại vượt qua cả những ngày đói khổ. Những năm chiến tranh bao cấp hàng phở hàng bánh cuốn hàng cháo hầu như đóng cửa vì vi phạm đến chính sách lương thực. Riêng hàng bún chả vẫn còn. Dĩ nhiên bún là do nhà nước sản xuất. Có thể mang gạo đi đổi ở các tổ phục...
Bạn cho một mớ bút bi ngoại quốc. Ngại dùng bởi sẵn có tâm lý để dành thứ tốt chỉ dùng sau khi đã hết thứ thông thường. Vả lại cũng không có nhiều thứ để viết. Viết lách là chuyện chơi bời phù phiếm. Không ai bảo gi cũng không định trình bày ý kiến của riêng mình thì chữ nghĩa cứ nằm yên trong ống...
Chiếc bật lửa dùng dầu hỏa hẳn là phải được theo chân những người Pháp vào xứ Đông Dương cùng với xăng dầu. Người Việt còn gọi nó là cái “máy lửa” cho đến tận vài chục năm trước. Một cái “máy” thực sự hiện đại sau gần triệu năm cầm hai hòn đá đập vào nhau bắn lửa sang mớ bùi nhùi bông...
Xem trên kênh truyền hình Discovery thấy các nhà thủy sinh học Mỹ dùng chiếc ca nô máy lớn chạy băng băng trên dòng sông hoang vắng. Họ không dạo chơi cũng không nghiên cứu. Họ dùng cung tên tiêu diệt một loài thủy sinh mà họ gọi là cá chép châu Á. Loài cá đã được họ kết luận là động vật ngoại lai ăn...
Chẳng có hàng cà phê nào bây giờ không có những thứ nước giải khát khác bán kèm. Cái khác nhau là ở chỗ có hàng trưng biển có hàng không. Chữ “Giải khát” chen vào biển hiệu từ khi nào thế nhỉ? Chẳng cần phải nhiều tuổi lắm người Hà Nội cũng biết rằng sớm nhất nó được thêm vào từ ngày ra đời những quán...
Về cuốn tiểu thuyết mới “Gần như là sống” của Đỗ Phấn...Sự thành tạo hay dựng nên một con người nghệ sĩ – đó là quá trình khởi động và thúc đẩy bởi những nhu cầu nội tâm, bởi trước hết việc nhận ra và trung thực với nhu cầu đó mà không dễ dãi lừa mị tự ru mình...
Kể từ tổng đài 1.500 số thời mới tiếp quản Hà Nội với khoảng 600 thuê bao hàng tháng đến nay số lượng thuê bao cả cố định lẫn di động đã tăng gấp vài nghìn lần. Chẳng bao giờ có con số thống kê cụ thể bởi số thuê bao “ảo” nhiều vô kể. Và công dụng của điện thoại với công việc đã có nhiều biến tướng....
Cách đây ít lâu trong một lúc lạc vào cảnh giới lơ mơ của cơn triết lý (vặt) người viết bài này chợt “ngộ” được một điều: Thì ra con người ta càng ngời ngời phẩm chất càng lồng lộng về năng lực thì càng có ít cơ hội để lựa chọn cho mình vai diễn trong cuộc đời này. Những anh làng nhàng cái gì cũng...
Ngày nhỏ tôi sống trong một ngôi nhà Pháp cổ ở Hà Nội được chia cho nhiều hộ gia đình sau hòa bình lập lại 1954. Chiếc cầu thang gỗ lim nằm sau tòa nhà chính mặt phố là cầu thang công cộng cho mấy gia đình ở tầng trên. Một cầu thang chế tạo xoắn góc đổi hướng rất ly kỳ mềm mại mà không hề nhìn thấy một...
Làm thế nào để sống chậm giữa một thành phố hơn sáu triệu con người suốt ngày đêm lục lọi xới tung lên từng ngõ phố? Một thành phố với bạt ngàn quán cơm văn phòng, đồ ăn fast food, chung cư cao ốc cầu thang máy, ipad mở ra truy cập mạng ở bất cứ đâu kể cả trên xe bus...
Qua Tết người Hà Nội tìm một quán cà phê vắng vẻ trên đường Ngọc Hà buổi sáng. Kê ghế ngồi ngoài vỉa hè ngắm lên những cây bằng lăng trụi lá. Những quả khô lốm đốm đen trong đám cành gầy guộc phong sương. Vài chiếc lá màu cam chói lọi ướt mưa phùn. Có con chim bạc má rét mướt đứng trên cành rỉa lông...
Nắng. Cứ nắng thật to lên. Mùa hè gì mà ảm đạm với gió mùa? Với những cơn mưa kéo dài suốt hàng tuần lễ? Những bức tường mốc rêu. Những áo quần mốc rêu. Bầu trời lúc nào cũng chăng đầy mây xám suốt từ đông sang tây. Sụt sùi mưa. Sụt sùi gió.
Trước hết, “công trình giả sử” này không thỏa mãn những người yêu sử mà chỉ là chuyện vãn quán bia thôi. Ở quán bia thường phải nói những chuyện giàu âm sắc, lớn âm lượng và ít nội dung thì mới mong tranh hơi được với thiên hạ…
Đồng 5 xu thời Việt Nam dân chủ cộng hòa là đồng tiền có mệnh giá lớn nhất trong các loại tiền xu. Gọi là “các loại” cho đầy đặn nhớ thương chứ thật ra chỉ có ba đồng xu tất cả. 1 xu 2 xu 5 xu. Thế nhưng chẳng hiểu sao ngày trước lại có thành ngữ “Tiểu thuyết ba xu” để rẻ rúng văn chương? Không có...
Bàn ghế ở chợ ở quán vỉa hè đêm đến người ta cũng vòng sợi dây xích dài khóa lại. Đồng hồ điện nước ở bên ngoài nhà dĩ nhiên phải khóa. Đây là chiếc khóa duy nhất trên đời chủ nhân của nó không được giữ chìa. Chiếc xe quét rác và những thùng rác công cộng cũng phải có xích khóa lại đàng hoàng. Vài cây...
Chuyến bay dài căng ngang nước Mĩ từ Washington D.C đến Las Vegas mất 5 giờ đồng hồ. Cộng thêm ba múi giờ nữa chỉ còn chênh lệch với Việt Nam 9 tiếng. Loay hoay chỉnh đồng hồ cho đúng với giờ địa phương thì lại gặp khó khăn khi xác định ngày. Gọi điện về nhà vẫn nhầm vào lúc nửa đêm. Hậm hực trách bạn...
Chợ Giời Hà Nội không bán gì khác ngoài những món hàng kim khí điện máy cả mới và cũ. Cả ngay và gian. Dĩ nhiên cũng có vô số quán nước chè bún bung phở xôi phục vụ cho những người đi chợ. Nhiều người đến chợ bán buôn không có chỗ ngồi cố định đành chọn các quán nước chè năm xu làm “cửa hàng” của...
Ở chợ làng không bao giờ người ta nói thách quá cao. Nói thách trong bán buôn chợ búa là một nét sinh hoạt đặc biệt không với mục đích lừa người mua. Người bán hàng tin rằng phải nói thách thì mới buôn may bán đắt. Và người mua cũng luôn mặc cả không phải với mục đích mua được của rẻ. Họ cũng tin rằng...
Chiếc máy bay Airbus 321 chầm chậm lăn ra đường băng cất cánh. Chuyến bay đã bị chậm mất gần hai mươi phút. Như thế cũng là mau mắn lắm với hãng hàng không được mệnh danh là Delay Airline.
Ô kìa bên cõi trời Đông/Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa...(Thanh Tịnh)
Năm Quý Tỵ hạnh phúc và thịnh vượng! Năm Quý Tỵ may mắn và phát đạt!!! Mời bạn đặt tên cho các cô cậu RẮN...
Đồng hồ cơ khí đến Hà Nội hẳn phải có nguồn gốc từ người Pháp mang sang hoặc người Việt mang từ Pháp về. Cửa ngõ đến với nền văn minh cơ khí châu Âu của người Việt ban đầu chỉ có thế. Trước khi có đồng hồ cơ khí, người Việt phải dùng đồng hồ cát hoặc đồng hồ nước có xuất xứ từ Trung Hoa...
Ông ngoại bàn với con gái nộp tiền cho cháu ngoại đi học bóng đá. Quá dễ. Hơn trăm nghìn một tháng mua được cả một hi vọng lớn. Thằng bé có thể trở thành ngôi sao bóng đá. Ít nhất thì cũng phải được như Hồng Sơn rê dắt ngoắt ngoéo hay Huỳnh Đức có duyên làm bàn trong bóng đá nước nhà.
Trong một chừng mực nào đó có thể hiểu chữ “Tâm” như một khẩu hiệu. Chỉ khác khẩu hiệu ở chỗ nó được người ta tự giác nêu lên vì nhu cầu bản thân. Không vì một cuộc vận động nhân tâm nào cả. Thế nhưng như một trò đùa. Chữ “Tâm” đôi khi có mặt ở những nơi không biết nên cười hay khóc?
Vài chục năm nay, có một câu hỏi mà tôi không sao trả lời được. Đó là mối quan hệ giữa văn chương và hội họa vì sao không còn khăng khít đồng điệu như vài chục năm trước đó?
Bẽ bàng mùa xuân đến muộn. Khi cái nắng đã chao chát trên những lộc non báo hiệu mùa hè chẳng hiểu vì sao lòng người bỗng rộn ràng đến thế. Òa thức cùng với xôn xao lá cành. Chín cây bồ đề trên đường Trần Nhân Tông làm thành một khoảng trời trong veo màu thạch lựu. Những chiếc lá non đu đưa trong...
“Người mình làm sao í nhỉ?”. Đó là nhận xét của một bạn sống ở nước ngoài đã lâu vừa rồi về thăm Việt Nam. Bạn vô cùng thắc mắc về một thành phố lớn và văn minh như Hà Nội người ta vẫn cứ bấm còi vô tội vạ.
Như thế nào thì được gọi là một con đường vắng? Người Hà Nội từ lâu đã quên mất khái niệm ấy rồi. Con đường tuyệt đối vắng vẻ ngày xưa là phố Hỏa Lò chỉ có độc nhất một số nhà và ngôi nhà ấy cũng chỉ có người ra vào tuyệt đối hãn hữu.
Những cây cột đèn trong phố bây giờ đồng loạt mang một hình hài giản tiện đến mức chỉ còn như một khái niệm về “cái cột”. Tất cả bằng ống tôn trắng hình bát giác múp nhỏ phần ngọn. Nó đơn giản đến mức không còn ai ý thức về sự có mặt của nó giữa phố phường.
Tôi biết có những người sống gần hết đời ở Hà Nội nhưng cũng chẳng hiểu Hà Nội được bao lăm. Lại cũng có người chỉ thỉnh thoảng đáo qua hoặc sống ở Hà Nội ít thời gian thôi nhưng độ hòa nhập của họ lại rất xuất sắc. Đại khái như những người hay có tật nói to ở chỗ đông người thì dù có ở cả đời Hà Nội...
Hơn 300 trang sách “Dằng dặc triền sông mưa” thực sự là một cuộc diễu binh hoành tráng về tuổi thơ thần tiên mà Đỗ Phấn là chủ nhân. Cũng không chỉ của riêng ông đó là sự tương đồng ký ức của những người cùng thế hệ Đỗ Phấn về một thời đã qua chưa xa. Sẽ là khiên cưỡng nếu nói đây là một tác phẩm thuộc...
Gần như là sống của Đỗ Phấn theo tôi là một kiểu tiểu thuyết – tản văn. (Đỗ Phấn vốn rất sở trường ở thể tản văn). Tiểu thuyết có chuyện mà không có truyện. Nó miên man trôi đi theo nhịp sống bình thường hàng ngày và dòng ý thức của nhân vật. Sự kiện chỉ được kể lướt qua. Nhưng cảm giác của nhân vật...
Sống sót kỳ diệu sau những trận bom Hà Nội, rất nhiều năm sau tôi vẫn không bỏ được thói quen làm việc gì cũng hết sức nhanh chóng đến mức có thể. Vẫn cứ ám ảnh cái chết thực ra rất gần khi công việc còn dang dở. Và luôn sực nhớ vào những ngày cuối năm. Như ngày xưa, mình sắp có thêm một năm nữa...
Rời Hà Nội trên đường cao tốc Thăng Long không phải qua những đoạn đông đúc chật chội Hà Đông, Mai Lĩnh, người đi ngỡ ngàng với con đường số 6 mới rộng mở thẳng băng hết tầm nhìn.
Chẳng nói thì ai cũng biết từ Hán Việt “nội trợ” được hiểu như thế nào. Đại khái nó nói về người đàn bà thành phố chuyên lo việc bếp núc gia đình, không có nhiều liên hệ lắm với thế giới bên ngoài. Thế nhưng mỗi thời, mỗi nơi mỗi khác.
Trong những ngày tháng sáu oi ả này khi bóng dáng quân xâm lăng đã tiến vào bờ cõi lòng yêu nước và ý chí quật cường của một dân tộc không chịu khuất phục đã bùng lên sẵn sàng đương đầu với ngoại xâm. Truyền thống ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Nó đã được hun đúc hàng nghìn năm và để lại những dấu...
Bản thân tôi may mắn thiếu thời đã kịp được học ông nội Đỗ Phấn mấy năm chữ Nho. Một đêm hai ông cháu ngồi nghe mưa ở thị xã Bắc Ninh ông cụ buồn buồn tâm sự tôi và bác Ngô Tất Tố cùng thi khoa chữa Hán cuối cùng năm Kỷ Mùi trượt cả lũ. Đều đã vào đến tứ trường chỉ còn chờ ghi danh lên bảng nữa thôi...
Nhà trong ngõ nhỏ cửa đóng im ỉm suốt ngày. Mối liên lạc duy nhất với bên ngoài chỉ là tiếng động. Những ngày xuân mưa phùn ẩm ướt mới thoát được tiếng khoan, đục phá bê tông xây dựng. Năm nào cũng thế, nó hành hạ dân phố suốt mấy tháng gần tết.
Thời chiến tranh sơ tán dĩ nhiên dụng cụ thắp sáng duy nhất chỉ là đèn dầu. Có thêm chiếc đèn bão nhập từ Trung Quốc đúc nổi chữ Made in China trên vai bóng thủy tinh kẹp trong đai sắt. Bạn tôi ngồi học bài buổi tối bên chiếc đèn
Người già và trẻ con tốt nhất không nên ra đường. Đèn tín hiệu giao thông đã không còn “…nhảy múa như ngàn hoa” khiến người ta yêu quí nữa. Nó đang được nhìn bằng con mắt khác. Sốt ruột, bực bội. Có khi còn căm tức. Dù ai cũng biết, nếu không có nó chỉ vài phút thôi là con đường sẽ tắc nghẹt.
Chữ “địa chủ” mới trở thành xấu xí trong vòng hơn nửa thế kỷ nay. Trước đó là niềm tự hào của người nông dân cần mẫn tích cóp nhiều đời để có được sản nghiệp mà cũng là phương tiện sản xuất quan trọng nhất: ruộng đất.
Thời gian Hà Nội trong những câu chuyện của Đỗ Phấn là giai đoạn Hà Nội đang phân vân dung dằng có lúc vật vã chuyển từ đô thị cổ mang dáng dấp của “một cái làng lớn” sang đô thị hiện đại với cuộc sống không từ từ như vòng quay xe đạp mà hối hả xe máy thậm chí xe hơi. Giao thời cũ nhiều mới ít cũ...
Y- áo pull quần bò, trong ánh sáng dịu, mơ hồ nghiêm cẩn lẫn suồng sã, khoanh chân trên sàn, ôm cây ghi ta gỗ, những ngón đẹp như tay vũ nữ búng những hợp âm rời vụn giữa đám bạn: Bảo Ninh, Nguyễn Việt Hà, Phạm Xuân Nguyên, Chu Hồng Sơn, Văn Sáng… liền bên một thiếu phụ mặn mà...
Trên đời này sự cực nhọc của nghề viết thật khó mà so sánh với sự cực nhọc của những nghề khác. Chỉ biết nó là nghề rất ít khi cho người ta cảm giác hạnh phúc sau khi hoàn thành một “sản phẩm”. Cứ xong một cuốn sách thì sự mắc nợ lại có vẻ phình to ra. Và thật khó để trả lời kẻ cầm bút đang tìm kiếm...
Xin nói ngay không phải mắt mũi ông họa sĩ kiêm văn sĩ này có vấn đề gì, ngược lại bên trong chiếc kính lão mắt tròn mô típ cổ xưa thường trực trên mặt là đôi mắt sáng luôn ngậm một ngọn lửa âm ỉ vừa tinh anh, khao khát vừa kiêu bạc phớt đời và có phần ranh mãnh pha chút trầm mặc của Đỗ Phấn...
Với nhân vật chính đích thực là cái “thành phố này” ông viết Hà Nội không phải để kể về nó mà như để sống cùng với nó một lần nữa bằng hành vi viết với tất cả những nhìn và thấy những vui và buồn đã trải. Bởi thế dù có những đoạn miêu tả cảnh quan Hà Nội trong văn vắt đẹp đến nao lòng cuốn tiểu...
Những triền sông Hà Nội” diễn ra trong khuôn khổ Hội sách kỷ niệm 60 giải phóng Thủ đô. Nhà xuất bản Trẻ tổ chức, với sự tham gia của các diễn giả TS khảo cổ Nguyễn Thị Hậu, nhà phê bình Hoài Nam.
Ở “Chảy qua bóng tối” Đỗ Phấn luôn so sánh hai trạng thái thị giác của con người – sáng mắt và mù lòa – để thấy một điều rằng kẻ sáng mắt không phải lúc nào cũng sáng. Và nếu như có một thứ gì đó gọi là thông điệp của tác phẩm thì cũng có thể nhận ra một điều rằng sự tối tăm của người sáng mắt biến...
Khi 50 tuổi tôi mới in cuốn sách đầu tiên và hay nói đùa với bạn bè rằng mình đã nhịn viết trong vòng 50 năm. Thật ra niềm khao khát chữ nghĩa luôn thường trực trong tôi suốt những tháng năm tuổi trẻ. Giờ mới có điều kiện thực hiện ước mơ ấy. Đó là một may mắn rất lớn khi mà bề dày trải nghiệm của tôi...
Thứ bảy. Sương mù. Đã qua tiết sương giáng hơn một tháng rồi. Thực ra thì người thành phố bây giờ làm gì còn ai nghĩ đến ngày tiết trong năm. Tất cả trông chờ vào ông “dự báo thời tiết” trên truyền hình. Ông ấy bảo sao nghe vậy. Không nghe cũng vậy. Chẳng ảnh hưởng gì. Nắng mưa thì cũng đến mũ bảo hiểm...
Chẳng ai nói chính xác bao diêm ở nước ta có từ bao giờ. Chỉ biết đại khái người Pháp sang đô hộ xứ Đông Dương thấy dân bản xứ ngày ấy vẫn còn dùng đá lửa. Không phải viên đá lửa để cho vào bật lửa đâu nhé ! Nó chỉ là hai hòn cuội ráp đập vào nhau cho bắn tia lửa vào mớ bùi nhùi.
Các nhân vật của "Gần như là sống" hiện diện rồi ẩn mặt trong những biến thể của đời sống. Họ vẫn tồn tại dưới dạng cảm xúc lát cắt mảnh vỡ nhưng không đáp ứng được ý nghĩa đích thực của một gương mặt đủ đầy. Họ bỏ mặc cho Thành một vũ trụ trống hoang lơ lửng những ám ảnh về ý nghĩa hay giá trị sống...
Ghế đá công viên vài năm qua đã có nhiều tiến bộ. Thêm được cái tựa lưng và hình thức cũng đỡ đi phần cục mịch thực dụng. Nhiều công ty nhà nước và tư nhân thỉnh thoảng tặng cho công viên những chiếc ghế mới. Một cách quảng cáo cho doanh nghiệp của mình và cũng là xã hội hóa một công việc ít được quan...
Cũng giống như nhiều người Hà Nội, tôi có một quê hương không phải là thành phố. Nó chỉ cách Tháp Rùa trên hồ Hoàn Kiếm dăm ba cây số theo đường chim bay. Nhưng để đến được ngôi làng quê tôi phải đi qua hai con sông lớn nhất Hà Nội. Sông Hồng và sông Đuống...
Quần áo dù được giặt bằng tay rất cao cấp như thế nhưng chúng vẫn nhanh hỏng. Đơn giản vì bị giặt quá nhiều. Rất hiếm khi mặc một chiếc quần dài được đến hai năm. Chỉ chừng hơn một năm là đã phải mang ra hiệu pich-kê lại đầu gối và hai bên mông. Đến hai năm thì phải cắt ống quay đằng trước ra đằng sau...
Hơn mười năm trước trên Nhật Tân vẫn còn một vườn đào khá nhỏ. Có lẽ cả vườn chỉ cưa được mươi lăm cành. Như thế cũng là đủ cho những người khách vào hàng tinh túy cao cấp nhất ở Hà Nội. Thêm nữa cũng chẳng biết bán cho ai. Ngày ấy hơn chục triệu một cành đào ở đấy là số tiền bán cả một vườn đào rộng...
Hệ thống khái niệm giò chả miền Bắc chia ra rất rõ rệt. Giò lụa là thứ làm bằng thịt lợn giã nhuyễn cho thêm nước mắm ngon gói lá dong hoặc lá chuối và luộc lên. Chả là thịt giã băm hay để nguyên cả miếng nướng hoặc rán vàng. Đơn giản thế thôi nhưng công nghệ chế biến giò lụa hết sức nhiêu khê phiền...
Hắn giật mình chững lại hồi lâu trước một nụ cười ảm đạm phấn son trong ánh sáng tối tăm bức bối của căn phòng. Một gương mặt ngờ ngợ chẳng quen mà cũng không lạ. Nụ cười của người duy nhất ngồi trong quán dĩ nhiên làm hắn chẳng thể nghi ngờ. Nhưng cũng không thể biết ai đang là chủ nhân của nụ cười...
Người Hà Nội nương theo tiếng gọi từ ấu thơ trong lòng mình mà đi. Ngược mãi lên thượng nguồn sông Lô sông Hồng. Tháng ba lại bắt gặp những phù sa bãi bờ ngô non lấm tấm xanh. Những khoảng trời lành lặn nắng. Những gốc gạo hoang dã buông hoa sục sôi thắp lửa bến sông. Và tiếng đàn chim sáo ríu ran...
Sẽ không có gì để nói nếu như chỉ căn cứ vào tấm bản đồ. Cái đường chỉ đỏ vạch ra ranh giới Hà Nội với Bắc Giang, Bắc Ninh, Hưng Yên, Hà Nam, Hòa Bình, Phú Thọ, Thái Nguyên, Vĩnh Phúc đã vô cùng phức tạp nhưng đó chưa thực sự là Hà Nội cả về con người lẫn vùng đất.
Hà Nội là một thành phố kì lạ. Những người xa nó khoảng chục năm quay trở về chắc sẽ ngỡ ngàng về những thay đổi nhiều khi không mấy đẹp đẽ gì của nó. Ngỡ ngàng đấy nhưng không hề xa lạ. Người ta vẫn có thể nhận thấy một dáng vẻ xưa cũ trong một vài con ngõ một vài dãy phố một vài con đường thậm...
Quán hoa ven hồ Hoàn Kiếm chẳng biết được xây dựng vào lúc nào. Cuối những năm ’50 thế kỷ trước nhìn nó đã cũ mặt tựa như nhà Bách hóa tổng hợp và Trung tâm thông tin đối diện bên phố Tràng Tiền. Quán hoa uốn mình cong cong dưới bóng một cây đa đại thụ bên góc hồ với lối kiến trúc đơn giản một tầng lợp...
Người Hà Nội đông lên gấp mấy chục lần so với giữa thế kỷ trước nhưng thực ra hình như lại vắng đi rất nhiều. Bắt đầu là vắng đi tiếng còi tầm Nhà Hát Lớn làm người ta lãng quên gần như ngay lập tức hình ảnh những con sư tử đá có cánh uy nghi án ngữ trên nóc nhà...
Có một thứ hàng xóm trong thành phố rất lạ. Chỉ có tiếng. Không có hình. Đó là hàng xóm ở sau lưng. Muốn biết họ là ai phải đi vòng sang con phố sau lưng nhà mình. Cũng chỉ áng chừng bằng khoảng cách không chính xác ngoài mặt phố. Áo quần phơi trên sân thượng lỡ bay sang thà chịu mất còn hơn đi tìm....
Hắn trùm chăn nằm trên giường bấm điều khiển bật chiếc tivi đặt ở cuối phòng dò tìm kênh National Geographic. Bật nút mute cho âm thanh tắt hẳn. Kênh truyền hình rất hấp dẫn này đang phát chương trình nói về “Hội chứng ngoài cuộc” của người Mỹ. Người thanh niên da màu bị hành hạ đến chết ngay trên con...
Kể từ khi Thomas Edison phát minh ra cái bóng đèn điện vào năm 1879, nhân loại đã có những bước tiến khổng lồ trong kỹ thuật chiếu sáng. Trải qua 135 năm không chỉ những dụng cụ chiếu sáng ngày một hoàn thiện thêm mà còn phải kể đến rất nhiều đồ điện được phát minh và đưa vào sử dụng rộng rãi
Chủ nhân của ngôi nhà gỗ cổ hai trăm năm tuổi trịnh trọng giới thiệu với đám khách thành phố về chơi những hoành phi câu đối treo khắp gian giữa. Ý nghĩa của nó là để răn dạy con cháu đời đời giữ lấy nghiệp nhà chữ nghĩa. Tổ tiên của người chủ là một vị khoa bảng thành công triều Nguyễn. Ngôi nhà gỗ...
Người ở Đà Lạt dù không muốn thì mở mắt ra là cũng thấy hoa rồi. Hoa trồng trong các vườn ươm trong những biệt thự. Hoa dại trên đường đi bờ rào nào cũng sẵn. Dường như với khí hậu được thiên nhiên quá ư chiều đãi ấy mọi loài cây cối đều muốn trổ hoa. Ở xứ ấy hoa hiện hình như một lẽ tất nhiên không...
Tháng sáu. Thành phố ngùn ngụt sắc phượng hồng. Những con đường bừng thức trên nền trời ngơ ngác xanh. Trên nền hoa bằng lăng lãng đãng xa xôi hờ hững tím. Mặt hồ in bóng những lùm hoa phượng nôn nao thắp lửa. Cơn gió trưa rải những cánh hồng lấp lánh chói ngập lối đi. Một sức mạnh vô hình níu kéo con...
“Hơn hai chục cuốn sách đã in và vài cuốn nữa đang in tôi vẫn chỉ viết về một đề tài thị dân và đời sống đô thị. Đơn giản vì hầu như cái gốc gác quá xa của tôi về một làng quê nay chẳng còn được bao nhiêu trong ký ức. Hay nói một cách ngắn gọn hơn tôi không có một quê hương thứ hai nào để mà yêu thương...
Đỗ Phấn là người tài hoa. Nghề tay phải là vẽ tranh còn hứng lên rẽ ngoặt vào văn chương nhưng lập tức để lại những trang viết đắm say về đất và người Hà Nội. Năm vừa rồi ông còn là gương mặt được lựa chọn để khởi đầu tủ sách “Hà Nội trong mắt một người”. Và cuối năm lại thấy Đỗ Phấn ngồi vẽ tranh...
Hoàng Su Phì không phụ tình yêu của những người cả lạ và quen. Những đỉnh núi bâng khuâng tím mờ hiện ra trên ngọn dải mây vắt qua thung lũng. Xe đi lên đỉnh đèo mù sương không rõ mặt người. Cảm giác thần tiên như lạc vào chốn thiên thai hạ giới.
Với tôi một Hà Nội ngói nâu tường cũ chẳng quan trọng gì. Ký ức về nó họa sĩ Bùi Xuân Phái đã kể cho chúng ta nghe bằng sự nghiệp hội họa của ông rồi. Thế là đủ. Ở Hà Nội theo tôi biết còn rất nhiều người đủng đỉnh đi lại trong hoài niệm phố của mình. Họ mất khả năng tự pha loãng mình và dĩ nhiên ký...
Nước mình có mấy ngàn năm đun củi? Chẳng ai biết cả. Thật ngạc nhiên, thứ nhiên liệu nguyên thủy là củi gỗ mà người Việt vẫn dùng phổ biến cho đến tận bây giờ dù rằng từ hơn một thế kỷ qua đã tìm ra than đá và gần đây nhất là dầu lửa trên biển Đông của Việt Nam.
Những tưởng kim chỉ vá may là việc của đàn bà mà không phải thế. Cổ ngữ Việt gọi những người thợ lành nghề là “phó”. Bác phó mộc đóng đồ gỗ và làm nhà. Ông phó cối đóng cối xay lúa. Ông phó rèn đánh dao, kéo, liềm, hái. Ông phó may cắt may quần áo...
Có 205 bài viết trong 3 trang. Bạn đang xem trang 1/3
  •  
  • 1
  •  
  • 2
  •  
  • 3
  •  
Chia sẻ trên Facebook