CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Vũ Khánh
Thơ ca Việt hơn nữa là văn hóa Việt đã sớm tiếp nhận thơ Đường và dành cho nó một vị trí trang trọng bậc nhất. Dù sau này ta còn có thơ Pháp thơ Nga...thuộc nền thơ ca thế giới thì vị trí ấy của thơ Đường sẽ vẫn mãi như vậy. Suốt quá trình dài từ thế kỷ 10 đến đầu thế kỷ 20 các cụ ta vẫn dùng thể...
Ngoài hiên lấp lánh sông Hoài,/Chiều lòng nhau chút xin người xuống yên./Trăng còn soi bước quan liêm,/Triều xuân nước cũng đêm đêm dâng đầy.
Sự sống và cái chết. Trần tục và thanh tao. Cao cả với thấp hèn. Tồn tại mưu sinh và một cuộc đời có nghĩa. Những câu hỏi luôn day dứt những cá thể người bởi là người chính là có trách nhiệm trong đó bao gồm trách nhiệm với những khát vọng con người. Trái tim nghệ sĩ bẩm sinh được cài đặt tần số riêng...
Dường như xung quanh anh vạn vật hữu linh. Anh để ý đến những điều con mắt thường dễ bỏ qua như hành vi rất đỗi thường tình của loài côn trùng bé nhỏ "Con dế tơ rất vội/Nhằn ngang lá cỏ non". Con mắt dường như hờ hững vô tình khiến những điều tiểu tiết bỗng mở ra một nỗi niềm chung lớn lao và mang...
Vốn không có ý định theo nghiệp văn Vũ Khánh để lại tập truyện ngắn đầu tiên và duy nhất “Mắt lão hổ” [1]cho chúng ta và hậu thế. Vẻn vẹn 8 truyện như bức tranh bát mã tuấn đồ. Hầu hết được viết từ những năm 90 của thế kỉ trước cách đây trên dưới ba chục năm tác giả đem ra chuốt lại gần đây thêm...
“Hồ Kiếm” mang một bút pháp lạ dù nhan đề đề tài…có vẻ quen. Sự định danh ám tưởng một không gian xác thực: hồ Hoàn Kiếm với huyền thoại trả gươm hiện thực mà hư ảo. Chất phi thực càng rõ rệt hơn không phải bởi những chi tiết hoang đường truyền thuyết mà bởi ngôn ngữ và sự sắp đặt chúng trong một...
Chỉ hai gam màu ấy thôi: đỏ - xám. Chỉ hai con người: anh khóa hỏng thi hăm hở và cô gái má hồng im lặng. Cũng là cuộc gặp gỡ của hai phận người trong cái dòng đời buông trôi màu xám hai phân số có cùng mẫu số “đa cùng lụy”:người đẹp và kẻ sĩ xưa nay gợi màu “Tầm dương giang đầu dạ tống khách / Phong...
Cuối con đường ở phía xa kia//Núi Mã Yên vẫn không người cưỡi/Yên ngựa trống không/Hắt hoàng hôn mũ triều thiên lộng lẫy. Tất cả những ai đang dạo quanh hồ/Bỗng dưng biến mất/Tất cả những con sóng mặt hồ/Đồng thanh khóc lóc/Không ai biết kiếm bạc lưng trời/Chìm hồ nước mắt em nhòa nhạt. (Vũ Khán ...
Hơn một lần Vũ Khánh tự sự đến với văn chương là để “chơi”. Âu cũng là cách tránh dễ dãi về những gì thiêng liêng tâm huyết lao tâm khổ tứ mà ông theo đuổi. Qua thư ông trăn trở với Trương Thiếu Huyền: “Hình như con người của thời hiện đại không còn nói được rõ ràng minh triết những cảm nhật rung...
Có 9 bài viết trong 1 trang. Bạn đang xem trang 1/1
  •  
  • 1
  •  
Chia sẻ trên Facebook