CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

CHÂN DÀI

Thứ hai ngày 28 tháng 10 năm 2013 12:00 AM

Nắng. Cứ nắng thật to lên. Mùa hè gì mà ảm đạm với gió mùa? Với những cơn mưa kéo dài suốt hàng tuần lễ? Những bức tường mốc rêu. Những áo quần mốc rêu. Bầu trời lúc nào cũng chăng đầy mây xám suốt từ đông sang tây. Sụt sùi mưa. Sụt sùi gió. Mi cũng sụt sùi hơi men với mấy thằng bạn rượu nhẵn mặt. Những gương mặt nhoà tan. Những ánh mắt nhoà tan. Và những thân thể im lìm bất động như chỉ còn mỗi việc chiếm chỗ trong không khí...

Bây giờ mới nắng. Vào cuối buổi chiều.

Buổi chiều có nắng cuối cùng đã cách đây hơn một tuần lễ. Mi rủ lũ bạn kéo nhau lên một sân tenis cách xa thành phố. Ở chỗ cây cầu lớn đã ngoài hai mươi năm tuổi. Ngày cây cầu ấy ra đời, cả một vùng rộng lớn bên dưới chân cầu vẫn còn là đồng ruộng. Lúa bát ngát xanh. Và hoa nở bốn mùa. Người ta bảo cây cầu ra đời bằng tình hữu nghị. Vì thế ngày ấy có bao nhiêu mĩ từ để ca ngợi hoà bình và tình hữu nghị đều đã được dùng hết cho cây cầu này. Nghĩa là những cây cầu khác phải chịu phận hẩm hiu quên lãng. Cứ oằn mình ra mà gánh vác công việc đáng ra không phải của mình để cho cây cầu lớn kia nhận lấy vinh quang và ngợi ca.

Không đầy mười năm sau. Đối với tuổi thọ của một công trình toàn bê tông sắt thép thì khoảng thời gian ấy chưa thấm tháp gì. Cây cầu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trẻ trung kiêu hãnh. Nhưng tình hữu nghị thì đã có nhiều thay đổi. Và cùng với nó là sự đổi thay của cảnh vật dưới chân cầu. Ruộng đồng bị xé nát. Những dự án bổ ích và vô bổ, minh bạch và bí hiểm đua nhau mọc lên. Đó là lúc những mĩ từ ca ngợi cây cầu ngày trước được sử dụng lại. Để ca ngợi tầm nhìn chiến lược của lãnh đạo thành phố với những tình hữu nghị khác...

Sân tenis nằm trong một quần thể vui chơi giải trí nằm sát chân cầu. Bồi hồi gió sông thổi vào những nhà hàng cửa kính tấm lớn nhìn ra bao la bến bờ. Những phòng hát karaoke chăng đèn loè loẹt. Một hồ nước chạy ngoằn ngoèo dành cho thú câu cá và đi xe đạp nước. Những phòng nghỉ thấp thoáng in bóng xuống ven hồ cách xa ồn ào náo nhiệt của một quán bia hơi ngoài trời không lúc nào vãn khách.

Mi đã ngừng chơi tenis độ dăm năm nay. Do cái bụng bia đã đến hồi vô phương kiểm soát. Nó cồng kềnh vướng víu đến mức đã có lần mi đùa lũ bạn, tớ xin phép đánh hai tay hai vợt để đỡ phải xoay người? Hôm ấy chiều bạn, mi cũng trèo lên chiếc ghế sắt cao ngật ngưỡng trên sân. Làm nhiệm vụ trọng tài. Chẳng hiểu tại sao lũ bạn lại tin cậy mi đến như vậy? Và để không phụ lòng bạn bè, mi hùng hồn tuyên bố ngay từ lúc khai cuộc. Mỗi trận hai trăm ngàn. Tự chọn đôi thách đấu. Đánh đúng năm trận thì vào nhà hàng uống bia. Thiếu bao nhiêu tiền là phần tớ chịu trách nhiệm! Cả bọn cười vang. Chúng biết rằng bảy thằng vào nhà hàng bao giờ cũng chỉ uống hết hơn một triệu là cùng. Như thế nghĩa là chẳng ai phải mời ai. Đó chính là lý do bạn bè tuyệt đối tin tưởng mi?

Cả bọn hăm hở thay đồ ra sân. Cái háo hức của dân thể thao nghiệp dư đến là lạ. Cộng với kinh tế khá giả. Tất cả sắm những bộ đồ thể thao đắt tiền. Toàn hàng hiệu của những hãng nổi tiếng trang bị từ đầu đến chân. Kể cả bít tất và vòng đệm bó cổ tay ngăn mồ hôi. Tất cả đều hết sức chuyên nghiệp. Chỉ trừ trình độ phát bóng! Thằng Ngọc chuyên môn rúc lưới. Gọi là “Ngọc rúc lưới”. Thằng Sơn phát bóng như cầm gậy chọc quả trên cây. Gọi là “Sơn hái quả”...

Mới gần hết hai trận đánh đơn. Cả sân sững sờ. Một cô gái còn khá trẻ xuất hiện. Cũng với những trang bị ra sân chuyên nghiệp. Váy ngắn trắng tinh có quần bó nhỏ bên trong để lộ ra cặp đùi miên man thẳng. Áo ba lỗ in hình logo của hãng Nike ở đúng nơi thu hút cái nhìn đàn ông nhất. Rất chuyên nghiệp? Mi đã bỏ quên nhiệm vụ trong hai pha bóng quan trọng của séc đấu cuối cùng. Thằng Toàn quát, ông trọng tài ơi, bóng ở đằng này cơ mà, sao cứ nhìn ra chỗ Sharapova thế?

Nó quát thế cũng không oan. Chưa thằng nào được nhìn thấy Sharapova thật bao giờ. Nhưng nghĩ cũng chỉ đến thế là cùng... 

***

Suốt hơn một tuần mưa không lên sân. Cả bọn chỉ gặp nhau hai lần ở một quán rượu trong phố. Đành phải khép mình về với chật chội phố phường vậy. Có cảm giác như thành phố lại thu về diện tích như cái thủa dời đô nghìn năm trước? Một trận mưa và một nghìn năm? Những hàng quán êm đềm phía ngoại thành bây giờ là chỗ không thể đến. Mênh mang nước ngập. Những dự án xây dựng khu dân cư đô thị mới ngoài ấy hầu như đã hoàn thành. Chủ đầu tư đều đã bóng chim tăm cá sau khi nhận đủ tiền và bàn giao lại toàn bộ phiền toái cho khách hàng. Người duyệt quy hoạch và cấp phép xây dựng cũng đã về hưu gần hết sau khi nhận đủ huân huy chương. Lãnh đạo thành phố thay đổi đã mấy lần. Những mĩ từ ca ngợi sự khang trang sạch đẹp cũng vơi dần. Chỉ còn lại một vùng trũng khu đô thị mới. Cứ động mưa là ngập. Kéo lưới trong phố bắt được cả cá mè hai cân rưỡi. Thật lạ là suốt ngần ấy năm quy hoạch và xây dựng chẳng ai tưởng tượng ra cái kết cục ấy? Cả mi và lũ bạn được coi là trí thức cũng vậy.

Quán rượu trong phố chật chội. Ngồi co ro trên những chiếc ghế không thể nhỏ hơn. Nó chỉ đủ để phân biệt với một cái cọc. May mà khách khứa phần đông cũng là những người điềm đạm. Hay không còn đủ sức để quậy phá thì cũng vậy thôi. Những câu chuyện quanh các bàn cứ rỉ rả rầm rì theo nhịp điệu đều đều buồn tẻ của cơn mưa bất tận bên ngoài. Vậy mà vẫn nghe và hiểu nhau được mới lạ. Hình như chuyện bên chén rượu suông là câu chuyện tự nói với mình là chính.

Chỗ bọn mi ngồi, tình hình có sáng sủa hơn đôi chút vì câu chuyện có nội dung hẳn hoi. Một nội dung không bao giờ nhàm chán. Bàn về đôi chân trần thẳng tắp của cô gái trên sân tenis. Thằng Long khơi mào, khi cô ấy đến, tớ rúc lưới liền bốn quả, nếu không thì thằng Toàn làm sao gỡ nổi? Thằng Toàn nhăn mũi, xin bố, bố cũng chỉ hơn thằng “Ngọc rúc lưới” tí ti, nhưng phải thừa nhận tôi may, có người đẹp phù hộ! Thằng Ngọc ngơ ngác, dễ phải cao đến mét bảy? Thằng Tuấn chêm vào, chân không thôi cũng phải mét mốt! Thằng Trung, xì, các bố chả chịu đọc báo tí nào, chân mét mốt cả nước chỉ có một cô người mẫu duy nhất thôi! Thằng “Sơn hái quả” nhướng cái cổ nổi gân lên bảo, toàn bọn báo chí phét lác, cứ làm như được phép lột toàn bộ chị em cả nước ra đo chân không bằng, chúng mày có biết đo chân phiền phức đến thế nào không! Cả bọn ngơ ngác. Mi cũng ngơ ngác. “Sơn hái quả” hào hứng giải thích, trong các cuộc thi người đẹp bây giờ đang có hai quan niệm về cách đo, ông nào cũng cho rằng mình mới đúng. Một cách tính từ gót lên đến ngấn mông, còn cách kia cũng tính từ gót lên đến chỗ...chả nói nữa. Theo cách đo sau dĩ nhiên cùng một người sẽ cho kết quả khiêm tốn hơn. Thế nên bọn đo theo cách trước phê phán là không có tinh thần xây dựng, hạ thấp giá trị chân cẳng chị em nước mình! Mi phì cười, đúng là báo chí hết chuyện để bàn. Phải bàn cả đến những chuyện vớ vẩn nhất trên đời, ngấn mông với lại “chả nói nữa”, nhưng phải thừa nhận cô ấy quá đẹp!

Ngoài trời, cơn mưa vần vũ thêm phần quyết liệt. Phố đã không còn một bóng người. Màn mưa xóa nhòa những nét thân quen khiến người ta ngỡ ngàng về một không gian phố rộng rãi như từ mấy chục năm về trước. Bản hòa tấu vĩ đại của thiên nhiên ùa vào từng ngóc ngách trong nhà. Nhấn chìm những câu chuyện tầm phào vốn đã nhỏ nhẹ. Tất cả các gương mặt đều hướng ra ngoài cửa. Mi cũng lơ đãng hướng cái nhìn ra cửa như mọi người. Thực ra thì mi không nhìn. Trong mưa, mi tưởng tượng ra rất nhiều điều về cô gái xinh đẹp. Bước chân khoan thai đầy tự tin ấy hẳn phải là của một người thành đạt trong công việc. Hay là kiều nữ hết sức được yêu chiều của một đại gia? Gương mặt sáng và nụ cười mãn nguyện ấy phải ở trong một gia đình ngập tràn hạnh phúc. Hay cô ấy chính là cô người mẫu tự hào về đôi chân dài nhất nước của mình? Nước mình đang trong giai đoạn quyết liệt tìm ra những cái nhất để tự hào. Từ chiếc bánh chưng bốn tấn mới hôm nào ra mắt. Nay đã có thêm chiếc mũ tai bèo rộng bằng cả một rạp xiếc. Để che chiếc bánh chưng? Những hình ảnh nhập nhoà của cô gái bỗng chốc ẩn hiện trong mưa như thực như hư. Dưới mái hiên căn nhà đối diện phía bên kia đường. Cô ấy cũng trú mưa? Hay mưa chẳng thể đến gần cô ấy? Chỉ thấy một quầng sáng mông lung lấp loá như vui đùa.

Mi quay mặt lại đám bạn bên bàn rượu. Những gương mặt cũng bơ phờ như mi. Bồn chồn. Im lặng. Mốc rêu. Những phút im lặng hiếm hoi phố phường. Những li rượu trong suốt trên bàn đã cạn gần đến đáy. Chẳng đứa nào tỏ ra muốn rót thêm. Không gian ẩm ướt bão hoà đến mức không còn ngửi thấy mùi rượu. Hay lượng rượu trong người họ cũng đã bão hòa?

Thằng Ngọc phá tan bầu không khí trầm lắng bằng những cái hắt hơi cố kìm nén. Nhưng như thế lại càng làm nó khó chịu. Cái đầu gật gật liên hồi trong hai bàn tay khum trước mũi. Mi đùa, lại có người nhắc, liệu có phải Sharapova không đấy? Nó ngẩng mặt lên, nước mắt dấp dính kèm nhèm, va va cái con khỉ, trời ẩm đ. chịu được, viêm mũi dị ứng thằng nào chả bị. Nói như mày thì nửa thành phố hắt hơi vì nửa kia đang nhắc?...

***    

Bây giờ mới nắng. Vào cuối buổi chiều. Như thế cũng là quá đủ cho lòng mong mỏi. Điện thoại trong túi quần mi đổ chuông liên hồi. Chỉ có một nội dung mà đến ba thằng phải gọi điện. Lên sân đi, đánh muộn một chút cũng được! Thì lên. Với mi không có gì quan trọng lắm. Mi bảo họ, tớ chơi tenis ngồi, giờ nào chả thế!

Chút nắng vớt vát cuối chiều hoá ra cũng chỉ có mỗi một tác dụng. Làm khô mặt sân. Con đường hơn chục cây số phải mất một giờ xe chạy. Mưa lâu bỗng nắng. Người đổ ra đầy đường. Chả khác gì kiến. Đường tắc tịt. Chất chồng xe cộ. Chất chồng đăm chiêu. Chất chồng giận dữ.  Khi cả bọn đến nơi, trời đã tối mịt. Ánh sáng từ bốn ngọn đèn cao áp trên sân xuyên qua lớp không khí âm u ẩm ướt tạo nên những cầu vồng nho nhỏ lung linh huyền ảo. Những cầu vồng rung rinh bởi một bóng người thoăn thoắt trong sân. Bộ đồ thể thao trắng. Những bước chân dài như múa đón bóng nảy ra từ bức tường cuối sân. Những cú vụt bóng uyển chuyển đầy uy lực. Vẫn là cô ấy.

Mi đùa lũ bạn, các cậu thiệt chưa, chỉ mình tớ không phải thay quần áo, ở đây toàn quyền quản lí người đẹp! Thằng Long bàn, hôm nay khởi động ba trận thôi nhé, để còn mời em đi uống bia!

Rất tự nhiên, cô gái tiến về phía mi, vừa được ngày tạnh đã thấy các anh lên sân rồi, chăm chỉ quá! Mi bối rối nói bừa, ừ thì ngồi nhà mãi cũng phải lên sân làm vài trận cho đỡ mỏi! Cho đỡ mỏi, em thấy anh hôm trước làm trọng tài cơ mà? Mi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thì hôm nay cũng thế! Cô gái khúc khích cười, hoá ra anh là người lao động chân tay! Sao em biết? Người lao động chân tay tối nào chả về nhà ngồi nghỉ cho đỡ mỏi? Mi lảng, mà bọn anh chưa biết tên em là gì đâu đấy? Có quan trọng không anh? Không, thì cũng chỉ để gọi thôi! Thế thì đại khái tên là Kiều Trinh có được không?

 Lũ bạn mi lốc thốc từ trong phòng tắm bước ra. Trông thằng nào cũng nhớn nhác vội vã. Thằng Trung vẫn còn lòng thòng bên ngắn bên dài chiếc dải rút chưa kịp buộc. Mi tự cho mình cái quyền giới thiệu Kiều Trinh với mọi người. Kể cũng hơi láu cá vặt. Bọn bạn biết ý. Chúng nó đâu phải ngỗng. Ba bốn thằng xúm vào tranh nhau mời cô gái đánh trận đầu tiên với mình. Toàn những thằng mỏ đỏ. Véo von hót.

Kiều Trinh cười, chỉ vào mi hỏi, em đánh với anh này được không? Mi ngượng chín người. Nhưng phản xạ kịp thời, dĩ nhiên là được, ở đây có đến hai chiếc ghế trọng tài cơ mà! Em đùa thôi, hôm nay em sẽ cùng anh làm trọng tài, trình độ em làm sao có thể đánh được với các anh! Trong bụng mi như mở cờ. Như có cái gì bất chợt cồn lên lăn tăn ngứa ngáy. Quay sang lũ bạn, mi dõng dạc, nghe rõ cả chưa? Thằng “Sơn hái quả” ngóc cái cổ chằng chịt lên dài giọng, đã rõ!

Mi chẳng bỏ lỡ thời cơ trong lúc ngồi cạnh nàng trên ghế trọng tài. Chưa quen với ánh sáng bốn ngọn đèn cao áp, hôm nay lũ bạn mi chơi không hào hứng. Những đường bóng chệch choạc tìm chim rất nhiều. Càng tốt. Đỡ phải quan sát liên tục. Có thời gian đưa đẩy.

Thế nhưng mi đã đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chính Kiều Trinh mới là người chủ động. Và những suy đoán hàm hồ của mi và lũ bạn hoá ra sai bét. Trí tưởng tượng của mi hết sức nghèo nàn. Kiều Trinh không phải là doanh nhân thành đạt. Cũng không phải người tình của các đại gia. Lại càng không phải người mẫu chân dài mét mốt. Cô ấy chưa có gia đình. Và chỉ là một nhân viên nhà hàng trong khu giải trí liên hợp này. Mi thắc mắc, vậy mà em còn có thời gian đi chơi tenis? Kiều Trinh cố giấu nụ cười úp mở, nếu em bảo rằng chơi tenis là một phần công việc của em thì anh có tin không?

Sau ba séc đấu, lũ bạn tỏ ra chán nản. Nghỉ lâu lại chưa quen chơi bóng dưới đèn. Những đường bóng luôn không giống như ý muốn. Thực ra thì ngay cả ban ngày cũng không hẳn là khá hơn. Nhưng không có lí do gì để đổ lỗi cả. Bạn bè lâu năm thể tất cho nhau cả những dối trá đáng yêu như thế bởi ai cũng thấy có một phần nhỏ là mình trong ấy.

Mi giục Kiều Trinh quay về nhà hàng trước để chuẩn bị.

***

Đêm qua mấy giờ mới về? Thằng Toàn nheo cặp mắt tinh quái nhìn mi thèm thuồng. Mi im lặng. Cả bọn nhao nhao. Số ông sướng. Trông kém thể thao nhất hóa ra lại gặt đủ. Chúng tôi tha hồ buông câu suốt cuộc rượu, mình ông giật cá. Mà chẳng biết có giật được không? Cá lớn phải gò lâu cho mệt lử đã chứ. Giật ngay mất hay?

Mi chỉ cười. Lũ bạn quá yêu quý mi. Không thể đem đến cho họ những thất vọng cũng như mình...

Lúc ba giờ sáng tỉnh dậy vì cảm thấy hơi lạnh. Mi quờ tay định tìm chiếc chăn mỏng kéo lên ngang ngực. Động tác quen thuộc. Chiếc chăn quen thuộc. Vị trí quen thuộc. Kể cả đang ngủ mi cũng không cần phải mở mắt ra tìm kiếm. Nhưng đã không có một chiếc chăn nào ở đấy cả. Đầu óc nặng trịch. Mi nhỏm dậy với tay lên công tắc đèn trên đầu giường. Nhưng cũng chẳng có một công tắc đèn nào trên ấy. Mí mắt trĩu xuống. Mi cố gắng đưa tay lên dụi mắt. Căn phòng lạ lẫm hiện ra trong ánh sáng nhờ nhờ. Không phải nhà mình.

Khi mắt đã quen với bóng tối, mi kinh ngạc phát hiệt ra một tấm lưng trần nằm ngoài tầm tay với của mi trên chiếc giường thênh thang trắng. Lưng đàn bà. Là thứ mi vô cùng chán nản trong cấu tạo nhân chủng của những người mi đã từng biết. Nó dài đến vô lối. Chẳng để làm gì. Và những người đàn bà ấy cũng biết điều đó. Họ luôn phải cân nhắc khi tìm cho mình những chiếc áo với tiêu chuẩn đầu tiên là phải giấu đi được chiều dài tấm lưng.

Dĩ nhiên để biết được lưng thế nào là dài thì cần có ít nhất một yếu tố gần đấy để so sánh. Đó là đôi chân. Và lúc này thì đôi chân ấy đang co về phía bên kia.

Mi chớp mắt lia lịa hàng chục lần. Dần dần hồi tưởng...

Lúc cả bọn kéo nhau vào nhà hàng của Kiều Trinh, cô ấy đã rực rỡ ở đấy với trang phục trẻ trung sành điệu. Bên cạnh còn có thêm mấy tiếp viên nữa cũng không kém phần xinh đẹp. Kể từ lúc ấy không ai còn để ý đến đôi chân trần thẳng tắp của cô ấy nữa. Vả lại cũng ngại ngùng. Trong nhà hàng sang trọng và lịch sự đến thế này không cho phép một ai có những suồng sã dù chỉ là một ánh mắt. Cũng như mọi khi, mi và bạn bè nâng cốc chúc tụng nhau những điều giả tạo. Ai cũng biết thế nhưng chẳng còn gì mới hơn để chúc. Và uống. Hình như hôm nay uống hơi nhiều. Thằng nào thằng nấy liên hồi ừng ực như muốn bù lại cái phần thiếu hụt của hơn một tuần lễ mưa. Mi im lặng nhìn đám bạn mà chợt nghĩ đến phong trào tenis của hơn năm năm về trước. Hoá ra quần vợt cuối cùng vẫn là môn thể thao không có lợi cho sức khoẻ. Nhất là với lứa tuổi bọn mi. Sau mỗi buổi đánh bóng bao giờ cũng là nhậu nhẹt với khoảng thời gian gấp đôi như thế. Và cơ thể cũng theo đà ấy mà phình ra trông thấy.

Tửu lượng của mi không kém. Nhưng chả thấm gì so với lũ bạn vừa quần quật trên sân hơn một tiếng đồng hồ. Mi chỉ nhớ đến đấy. Và bây giờ là nằm đây. Cạnh một lưng trần.

Mi mạnh dạn với tay sang lưng trần lay khẽ. Chẳng có gì phải ngượng ngập. Lưng trần nằm đấy cũng chỉ để chờ lay gọi. Lưng trần dường như không ngủ. Chỉ mới chạm nhẹ đã quay sang dịu dàng, anh say quá, Kiều Trinh đây, bạn anh đã về hết và thanh toán rồi, anh cứ ở đây vui với em nhé, bao giờ thích thì về!

Gương mặt Kiều Trinh mi chỉ nhận biết được qua giọng nói. Cũng không  quan trọng đúng như truyền thống ngủ tắt đèn của dân ta. Chẳng ai muốn nhìn ai làm gì. Mi nháo nhào tìm kiếm trong bóng tối vị trí quen thuộc. Cặp vú của nàng. Một khoảng ngực hơi gồ lên võng vãnh nhão. Như không còn đủ sức giữ chân hai núm vú bằng đầu ngón tay lung lay trôi nổi. Và những gì bên dưới còn khiến mi kinh hoàng hơn thế. Lạnh và nhẵn...

***

Nâng cốc, mi trịnh trọng, nào chúc cho tưởng tượng của chúng ta ngày một thêm phong phú! Chẳng ai để ý đến lời chúc của mi. Nó cũng có thể đã như những lời chúc tụng quen thuộc mà không còn một ai quan tâm lắng nghe nữa. Chỉ biết đó là một thao tác không thể thiếu. Để đề phòng những thằng ăn gian bỏ lượt rượu.

Lũ bạn đã không bao giờ tưởng tượng ra những gì thuộc về đôi chân trần của Kiều Trinh. Một đôi chân nói lên cái đẹp thay cho gương mặt rất nhiều. Với họ, chẳng biết đó là một may mắn hay bất hạnh. Chuyện này thì giữa mi và họ không có cùng ý kiến. Thậm chí hoàn toàn trái chiều. Cũng là một trong số hiếm hoi những lần khác ý. Phần lớn là có cùng suy nghĩ. Đều rất sơ sài. Cũng như mi và họ đã chẳng bao giờ tưởng tượng ra nổi vì sao cái thành phố này cứ co giãn liên hồi như vậy? Cần phải có một cơn mưa lớn mới thấy được bộ mặt thật của phố phường.

Đã mưa rồi. Và cũng đã tạnh...

Lưu trữ Skip Navigation Links.
Expand  Năm 2012 Năm 2012
Expand  Năm 2013 Năm 2013
Expand  Năm 2014 Năm 2014
Expand  Năm 2015 Năm 2015
Expand  Năm 2016 Năm 2016
Expand  Năm 2017 Năm 2017
Expand  Năm 2018 Năm 2018
Expand  Năm 2019 Năm 2019
Expand  Năm 2020 Năm 2020
Expand  Năm 2021 Năm 2021
Expand  Năm 2022 Năm 2022
Expand  Năm 2023 Năm 2023
Expand  Năm 2024 Năm 2024
Chia sẻ trên Facebook