Hoa nguyệt quế hương rơi trắng ban công. Cành đào rừng trong phòng khách rắc lá non tơi bời như vừa ra khỏi trận cuồng phong. Chẳng thể có một ngọn gió nào lọt vào căn phòng hai lớp cửa. Nồm. Hơi ẩm đặc quánh làm cho bải hoải lá cành.
Những con phố trầm mình dưới mưa bụi. Cây trứng cá ngấm lạnh từ trước Tết cháy đen những tán lá xanh cuối cùng. Vài chiếc lá bàng ngơ ngác đỏ đầu con đường Đội Cấn vẫn chưa tìm được khoảng trống mà rơi xuống. Người và xe đã lấp đầy mặt đường từ mấy hôm nay rồi. Thản nhiên áo tối, thản nhiên mắt người. Nụ cười bắt đầu vắng từ bây giờ cho đến hết năm trên phố. Cứ để ý mà xem.
Xuân đến từ bao giờ chẳng biết nữa. Cuối năm những đợt rét đậm kéo dài. Đào và mai trắng nghẹn nụ. Chợ hoa lấm tấm vài bông như rắc muối mặn vào lòng. Những chậu đỗ quyên nhập khẩu màu hồng phấn thoái hóa thành ra màu gạch non. Cứ như cô diễn viên để nguyên lớp hóa trang trên sân khấu mà bước thẳng ra đường. Hồng mai lác đác nụ trên những tay cành nguềnh ngoàng không còn cái náo nức chăm bẵm tỉa tót tạo dáng ngày nào. Trông có vẻ giống với một loại rau quả gì đó. Không dùng để chơi. Chỉ còn duy nhất loài phong lan hồ điệp nuôi trồng công nghiệp là vẫn dũng mãnh trổ bông. Tím và trắng. Không mùi. Chỉ khác xem trên TV ở chỗ hàng ngày vẫn phải phun nước tưới. Kể ra cái TV mà chịu nước tốt thì có thể phun tưới thẳng lên đấy đỡ phải mua hoa.
Vài ngày trước Tết nắng to. Đào và mai bung cánh rợp trời không kịp hãm. Người và xe trong phố đổ ra đường không kịp hãm. Chẳng còn ai nghĩ đến việc mua một cành đào đã nở hết hoa mang về nhà. Mùa xuân kể như đã đi qua từ lúc ấy mà không ai biết. Chớp nhoáng như dỗi hờn. Lại như góp mặt không thể thiếu.

Qua Tết, người Hà Nội tìm một quán cà phê vắng vẻ trên đường Ngọc Hà buổi sáng. Kê ghế ngồi ngoài vỉa hè ngắm lên những cây bằng lăng trụi lá. Những quả khô lốm đốm đen trong đám cành gầy guộc phong sương. Vài chiếc lá màu cam chói lọi ướt mưa phùn. Có con chim bạc má rét mướt đứng trên cành rỉa lông cất tiếng kêu sắc lạnh như gió mùa. Gọi xuân. Và xuân đến. Bắt đầu là những cánh én lơ lửng tầng không xám bạc. Tiếng kêu rời rạc gọi bầy. Rồi đến đàn khuyên xanh kéo đến hàng cây phượng bên kia đường héo quắt quả đen treo ngoằn ngoèo như những chiếc liềm gỉ. Đàn chim khuyên réo rắt như những nốt nhạc tự chơi trên khuông nhạc rối. Cà phê thầm thì nhỏ giọt. Quán có vài người khách tư lự nhìn xa xăm chẳng nói năng gì. Cái ồn ào phố xá dường như được cất kín trong xa xăm ấy. Khói thuốc ngưng lại trong mưa nhẹ nhàng rơi xuống. Chạm xuân…
Đ.P - Tháng 2-2013