Như thế
nào thì được gọi là một
con đường vắng? Người Hà Nội từ lâu đã quên mất khái niệm ấy rồi. Con đường tuyệt đối vắng
vẻ ngày xưa là phố Hỏa Lò chỉ có độc
nhất một số
nhà và ngôi nhà ấy cũng chỉ có người ra vào tuyệt
đối hãn hữu.
Thực ra thì dân phố luôn có ý tránh con đường buồn
bã cả mặt người
lẫn mặt phố
ấy. Bây giờ thì con phố đã là một điểm ùn tắc
có tiếng trên bản đồ
giao thông. Những gương mặt
người chuyển từ
sợ hãi lo lắng sang giận dữ chán nản. Phố
vẫn gan góc giữ kín tâm sự.
Những vàng thu nắng sớm trên đường Phan Đình Phùng với di tích Thành Cửa Bắc
trầm mặc uy nghiêm đã nhiều lần
đi vào tác phẩm nhiếp ảnh
thành công bởi sự trong trẻo vắng lặng đầy
chất sử thi giờ cũng chen chúc người.
Cảnh sát giao thông luôn tuần tra và túc trực. Những
Tăng Bạt Hổ,
Phạm Đình Hổ, Trần
Thánh Tông… dưới quận Hai Bà Trưng nổi tiếng ngày xưa vắng lặng giờ
cũng đã phải đi một chiều
để phòng tắc nghẽn.
Mấy ngày nghỉ lễ, bạn bè rủ
nhau đi tắm biển Sầm
Sơn. Cẩn thận
cất ôtô ở nhà mua vé đi tàu hỏa giường
nằm máy lạnh. Kể
cũng có tí lọc lõi phố phường.
Nhưng khôn mà vẫn dại.
Từ ga Thanh Hóa vào Sầm Sơn
mới nếm trải
trần ai nghỉ mát. Quốc lộ 47 tắc đường
toàn bộ. Bỏ taxi thuê xe ôm vượt qua những đường bờ ruộng
mà vào. Ra đến bãi biển gọi
điện về Hà Nội
chỉ để thông báo cho mình là đã vào đến nơi.
Thế cũng là may mắn lắm
rồi. Dù rằng chuyến du lịch có
thêm tiết mục lội
ruộng ngoài lịch trình.
Mình
không đi biển. Cũng chẳng lên núi. Rất sợ những ngày lễ tết tập trung đông người ở
các khu du lịch. Phòng ốc thiếu
thốn xập xệ.
Đồ ăn thức uống
nhếch nhác kém vệ sinh. Căng người ra mà chịu đựng những ngày nghỉ mát không phải
là chọn lựa của
mình. Chẳng vì thế mà được
tiếng là người có thu nhập cao. Lội ruộng sau mấy nghìn năm tổ
tiên lội ruộng cũng chẳng vinh dự gì.
Vô nghĩa hoàn toàn.
Mình
nghỉ mát ngay tại Hà Nội.
Đổ đầy bình xăng xe máy từ sáng sớm khi ngồi quán
cà phê đến sau bảy giờ
thấy phố xá vẫn
vắng hoe. Cứ như
chỉ dành cho riêng mình. Lững thững
chạy xe lên Hồ Tây. Nắng lấp lóa trên
mặt sóng trắng tinh. Theo con đường đê Âu Cơ lộng gió về tận
Nhà hát Lớn không phải đạp
phanh lần nào. Con đường Tràng Tiền đông nhất
thành phố cũng chỉ lèo tèo vài ba xe máy. Vui chân theo đường Bà Triệu thênh thang phóng xuống
Bạch Mai.
Vòng sang ngã tư Vọng. Chợt giật mình nhận ra đã hàng hai chục năm không đi qua
những con đường Đại La, phố Vọng rẽ sang đường Giải Phóng. Đó là những con đường trước đây mình phải qua lại hàng ngày để đến trường dạy học. Hôm nay chợt vắng lặng như ngày sơ tán chống Mỹ. Tha thẩn vòng về Đại Cồ Việt rẽ vào Hoa Lư.
Con phố mới hoàn toàn im ắng với những công sở đóng cửa và lòng đường không một chiếc ô tô đậu.
Cuối cùng thì cũng tìm ra khái niệm con đường vắng trong
thành phố. Nó chưa thật
sự mất đi. Chỉ đổi tên tất cả
thành Con đường ngày nghỉ lễ.
Đ.P
Ảnh: Tư liệu