Nhà vắng một người
Lối đi như bỗng rộng
Bữa cơm chống chếnh
Gió tuềnh toàng…
Đấy là sau ngày đưa mẹ về quê
Về với vĩnh hằng đồng ruộng
Hôm ấy mưa đi vắng
Nắng lặn vào mây..
Mẹ ra đi lặng lẽ như đèn dầu cạn bấc
Tiếng khóc không làm nguôi nỗi đau
Bàn chân mẹ còn in vết bùn lội ruộng
Vầng trán sâu như đồng đất mới cày
Mẹ bình dị nên cái chết bình yên
Bởi tấm lòng đã tràn đầy tình yêu con cháu
Tình yêu con cháu đầy ắp trong tim
Khi mỗi buồn đau mẹ biết nhận chìm
Mẹ là nông dân nên học vấn không nhiều
Nhưng lại biết muối dưa, nén cà và làm tương ngon ngọt
Cái thiết thực của đời thường nuôi chúng con khôn lớn
Và đấy là nguồn gốc của mọi mơ ước lớn lao
Tôi thầm cám ơn những bạn bầu đã đến tiễn biệt mẹ tôi
Cũng như bao người ngày mai có người mẹ ra đi như thế
Một nén hương thơm một tình dâu bể
Và hãy lặng yên cho một cõi thiền
Mẹ đi như giấc mơ tiên
Cánh cò bay mãi về miền yêu thương…