Nhặt lá thu rơi
Ta về nhặt lá thu rơi
Gió thu thổi ở cuối trời xa xăm
Lá thu nhạt nắng phong trần
Cho ta ngày ấy ước thầm mộng mơ
Gió thu giờ thấy lơ ngơ
Lá thu ta ngắm hình như úa vàng
Lòng ta chợt muốn quá giang
Nào đâu, không thấy đò sang nữa rồi
Thu về, thu của ta ơi
Lang thang đi nhặt lá rơi… thu về…
PARIS
Khi quả đất quay nghiêng mười chín độ kinh đông
Chín giờ tối trời Paris còn nắng
Mười một giờ đêm tháp Eiffel lên đèn
Sông Seine bắt đầu thức…
Paris đông nghẹt nhưng thưa thớt tiếng ồn
Lặng lẽ như đôi vợ chồng già khoác va-rơi chống ba-toong nhẹ bước
Cà phê và bánh ngọt
Paris “già”hay “trẻ” ta bắt gặp ở từng khuôn mặt phố và hình dáng mỗi ngôi nhà
Những bảo tàng cũ mà chưa bao giờ cũ
Điện Panthéon vẫn nguyên đây hình dáng những thiên tài
Nàng La Joconde ở Louvre mấy trăm năm rồi vẫn nụ cười như thế
Mặc thế gian này luôn rầm rập đổi thay
Khi ngài giám mục ở nhà thờ Thành Tâm bắt nhịp bài thánh ca trên đồi Montmartre
Thì ở dưới kia tàu điện ngầm vẫn nhịp nhàng chạy tới vườn Luxembourg
Dẫu chúa cao sang, song ngoài đời vẫn đẹp
Ở nơi này mọi thứ đều đồng hành không chồng lấn vào nhau
Sự so sánh nào dẫu chính xác bao nhiêu cũng cứ là khập khiễng
Nước hoa Chanel lừng lẫy liệu có thơm hơn hoa bưởi xứ mình?
Ở Paris không thấy sự tiêu pha xa xỉ
Điều mà mỗi người đều bình đẳng trong sự tự trọng tôn vinh
Trời Paris lạnh mà trong mỗi tình đời ấm áp
Nụ cười dè dặt thanh cao
Sự ngổn ngang phố phường nhưng bước đi trật tự
Cái bình thản đời thường là sự nhường nhịn thân ái thương yêu
Con gái tôi cùng hòa nhập văn minh châu Á với châu Âu
Nhưng cái chung nhất ở đâu cũng cần sự bình đẳng
Bởi hương vị cà phê thì ai cũng nhận ra mùi thơm dịu dàng ngây ngất
Đến Paris rồi ta tự hiểu mình…
Trần Trương