CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

HOA BẠC HÀ CHƯA HẾT Ở SƠN NGUYÊN (KỲ III)

Thứ ba ngày 27 tháng 11 năm 2012 12:00 AM

Kỳ III

Tiếp theo KỲ II

Một ban mai, lạnh ẩm.

Sau món cơm rang còn lại từ tối qua, tự dưng cô đồng ý chở hắn đi tiếp. Gặp họa sĩ mới thôi.

Nhưng hắn phải nhận với cô một điều kiện…

- Điều kiện gì cũng đồng ý. Nhưng tại sao cô lại giúp tôi.

- Không ai cày một nửa nương ngô rồi bỏ lại. Không ai bóc một nửa vỏ cây lanh…đúng không… Đằng nào thì em cũng nợ khách một đêm ăn ngủ. Mà từ đây có đường tắt qua bản chị gái em lấy chồng.

Trên đường xuôi Đ.V họ rẽ ngang vào lối mòn.

Hắn ngồi vắt ngang chiếc Minsk. Đợi. Thuốc Lào trèo ngược lên vách núi đất. Một bản mươi nóc nhà lợp gỗ pơ-mu chẻ vắt vẻo trên cao phờ phạc cỏ tranh. Những khóm cây tống quán đen thẫm trong gió lạnh. Tiếng dê, gà, lợn nghe như rơi từ trên trời xuống.

Rồi trước hắn, xuất hiện bà già địu cháu.

Bà già rúm ró như tấm da dê khô. Đứa trẻ đầu to, tay chân dài ngoằng, mút ngón tay qua làn nước mũi xanh tràn qua miệng. 

Thuốc Lào lững đững bám những gộp đá theo sau.

Tiếng khóc chói ré lạ mẹ như đẩy người đàn bà bật ngược. Rồi bản năng huyết thống đã trỗi dậy xóa đi rào cản đã kịp điều chỉnh nơi con trẻ.

Người đàn bà trẻ bập miệng vào mũi đứa trẻ. Bụm nước mũi nhổ vọt vào bụi ké ngựa. Cô ngồi trên bờ hè xếp đá vội lật ngược vạt áo, hấp tấp ấn vào miệng con. Đứa trẻ háo hức, bập bập cặp môi tái tím hồi lâu mới đủ sức cuống cuồng ngậm vú. Nó hốt hoảng rời bên này lại hớp sang vú bên. Chân lên với những ngón lấm bùn vào đầu vú mẹ. Mép trào sữa.

Gương mặt nó bỗng có chấm nước. Hình như nước mắt bất chợt tuột xuống trong lúc người mẹ luồn đôi tất len vào đôi bàn chân nhỏ xíu như bắp ngô sữa.

Hắn bỗng rùng mình. Sẽ ra sao nếu như hắn là bố đứa trẻ kia. Hắn sẽ ăn ngủ cả đời trong ngôi nhà tăm tối trên cao kia. Sẽ gọi bà lão kia là chị vợ. Hắn là người may hay không may nhỉ.

* * * 

Trao đứa bé nhờ hắn ẵm, Thuốc Lào lần trong thắt lưng túi nilon đựng những cuộn mì ăn liền bán cân. Bà già mừng rỡ cầm món quà ríu ran.

Hai người đàn bà tranh luận, phân bua, giằng co gì đó hồi lâu bằng tiếng Hmôngz. Rồi bà già bỗng giàn rụa nước mắt đến bên đứa trẻ trên tay hắn xoa tóc, bẹo má hôn nựng.

- Chị gái em đấy…lấy chồng mãi không có con. Mà vẫn phải ở làm công cho nhà chồng.

- Chị em đến sáu mươi chưa?

- Đâu nhiều thế…chị em chưa đến bốn mươi…Già là do làm nương nhiều.

Chàm lanh, bụi đất, mái tóc thưa bạc còi cặn, những chiếc vòng trang sức bằng nhôm cáu ghét, cặp mắt trống rỗng trụi lông mi. Đó là cảm giác của hắn về người chị gái tuổi bốn mươi của Thuốc Lào.

Ba người xuống núi.

Gió ngược.

Ôm đứa trẻ ngồi sau, hắn thấp thỏm sợ nó sẽ tơi nát như củ khoai nương luộc. 

Con đường hằn dấu chân ngựa sâu ngang ống chân, tạo thành những nấc bậc thang điêu khắc vào sườn núi. Người mẹ như được chắp thêm cánh, nhấn nhá tay ga, vê côn, nhả số như một tay đua mạo hiểm. Nhiều khúc cua người vặn xoắn, dạ dày thốc ngược rồi hẫng xuống, rít gió. Hắn cảm nhận hơi thở đứa trẻ nóng ran nơi lồng ngực .

* * * 

Chiếc Nokia của hắn giãy giụa một hồi tin tít. Tin nhắn đổ dồn về. Hết xăng nhưng điện thoại có sóng. Cô họa sĩ đang đợi hắn ở Đ.V. Sẽ cùng nhau đi thăm di tích Nhà Vương. Đương nhiên hắn sẽ đến. Mẹ con Thuốc Lào phải quay lại M.V. Chiếc Minsk thuê ở đó. Hắn có thể cùng hai mẹ con họ về M.V, nếu như hắn nghĩ đến đứa trẻ. Mà để hai mẹ con đưa hắn xuôi Đ.V xong lộn lại M.V trong giá lạnh thì hắn không đành.

 Tọa độ đây là khoảng giữa Đ.V và M.V. Đèo Xương Ngựa. Đợi ô tô xe máy ai đó qua đèo, phiền được tí xăng hắn sẽ liệu việc.

Trong tàng cây tống quán một mẹ một con vui đùa. Thằng bé đứng trên lòng mẹ nhảy choi choi, miệng pì pì. Mẹ tít mắt hầy hầy a cổ vũ con.

Hắn xem đồng hồ.

Người đàn bà hiểu ý đứng dậy liền. Thằng bé đã tự động nhao vào lòng hắn, khi mẹ nó vừa hướng tới. Cái miệng đỏ hồng và đôi mắt nâu ngây trong. Nhưng nhịp thở của nó hình như đang bị vướng đâu đó trong họng. Trán cu cậu hơi nóng tấy.

- Xe hết xăng đúng không à?

Người đàn bà đi dọc theo rãnh thoát nước mưa bên vách núi, đến cạnh gốc cây dương xỉ mọc chồi bên gộp đá lôi ra chiếc can nhựa năm lít. Hầy a, hẳn là can xăng.

Hắn ngạc nhiên rồi lại thôi ngạc nhiên.

Chắc trên con đèo Xương Ngựa với Thuốc Lào đã không chỉ một lần hết xăng. Can xăng dự trữ cất giấu là đương nhiên.

Tự dưng hắn lại muốn về ngay Đ.V. Bạn đang mong ở đó. Hóa ra can xăng xuất hiện đã ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Nhưng mẹ con cô ta quay lại M.V, mình hắn giữa đèo Xương Ngựa mà không gặp ai thì sao. Đường núi vốn đã nhiều bất trắc, hắn lại tạo thêm khó cho mình.

Thằng bé nhìn mẹ đổ xăng quẫy đạp muốn sán lại. Chẳng biết do lạnh hay sặc sữa nó bỗng ho thốc. Ừ, hắn cũng đã nghĩ đến nó…Nếu hắn cùng họ về M.V bên kia đèo Xương Ngựa thì cơ hội đến Đ.V dễ hơn là đứng đợi giữa lưng đèo.

- Này,  Thuốc Lào…tu mí tú**  thì định đem gửi ở đâu? Đ.V hay M.V?

Gạt lọn tóc mai buột dưới vành khăn đỏ, cô nhoẻn cười.

- Em chưa biết đâu. Bây giờ thì nỉa*** đâu tu mí tú ở đó thôi.

Lòng trắc ẩn của hắn cũng may chỉ phải thử thách trong trí tưởng. Cái điều gì đó đang âm thầm khiến hắn phấp phỏng. Thằng bé lại ho. Đáng lẽ hắn cũng đang bị ho như nó. Nếu như đêm qua nỉa nó không lấy ngực trần ủ ấm cho…Có lẽ cần phải mặc thêm cho cu cậu. Ngoài đôi tất len là đồ mặc ấm, thằng bé phong phanh manh áo vải lanh thủ công nhuộm chàm và chiếc áo len màu cà rốt sợi hóa dầu bễ nhão như giẻ lau.

* * * 

Người mẹ trẻ khởi động máy, cắm số, mở một vòng cua tiến sát lại chỗ hắn. Gần như quát lên hắn mới át được tiếng gió rít lần tiếng động cơ:

- Tu mí tú có vẻ bị ốm rồi…tu mí tú ho không bình thường, thở cũng không bình thường…

Người mẹ ra dấu đã hiểu. Dịu dàng, mẹ vuốt má con.

- Hầy a…Chơ ***à không sao đâu, rượu ngon của nỉa mà. Chơ chỉ bị gió làm rát họng thôi. Nỉa kiếm mật ong cho Chơ uống là hết ho…

 

8.

Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa sát tường.

Thuốc Lào ngồi dưới bậc thềm đá.

Chiếc bếp lò sưởi than xách tay ai đó đã thương tình cho mượn đang liu riu lửa.

Hàng sa mộc im lìm trong sương giá nơi hàng rào. Cây đào trước cửa phòng khám tua tủa cành như bụi gai hoang.

Bóng điện vàng chóa trước cửa phòng cấp cứu thoi thóp sáng qua xác bướm và mạng nhện tỏa khoang tròn xuống vỉa hè trước cánh cửa sơn xanh màu lá già.

Đằng sau cánh cửa, trên chiếc giường sắt sơn trắng bong tróc, thằng cu Chơ đang chìm lịm hôn mê. Chơ được lồng trong chiếc áo len cộc tay của hắn, trán đắp chiếc khăn lạnh, chai nước treo lủng lẳng đầu giường, nối dây truyền nơi cổ chân. Chiếc chăn sợi bông cào gấp tư chặn ngang tấm thân mỏng mảnh như xấp lá dong.

… Hắn miên man dọc đường ngắm núi. Bỗng chiếc Minsk phanh gấp ngang dốc. Hắn và cậu nhóc chúi đầu đập mặt vào lưng người lái.

Người đàn bà reo lên lảnh lót như chùm âm chuông gió.

Ông già Hmôngz phì phà tẩu, áo khoác phanh ngực, chân thọc trong đôi giày vải cao cổ quân đội không buộc dây ngồi trước chiếc lán che ni-lông xanh.

Vùng hoa bạc hà tím biếc mắt. Đàn ong vòng rối, đan bay.

Ông già chăn ong đứng dậy. Ríu ran tiếng Hmôngz. Người mẹ trẻ quên phứt hắn đang bế thằng Chơ. Lũ ong thấy hơi lạ, xăm soi lượn quanh dọa nạt. Những thùng ong che ni-lông kê rải rác trên các tảng đá giữa vùng hoa tím. Ông già chỉ ong bay đi, hầy a. Thuốc Lào cũng hầy a hướng lên trời.

Một cầu mật óng vàng hiện ra dưới nắng. Quầng bay của bầy ong bỗng loạn. Con dao nhíp trong tay ông lão xoáy nhẹ, khoanh tổ ong như chiếc bánh dày nướng tưới mật ròng ròng. Như con chim đói mồi, Thuốc Lào há miệng đón lấy miếng sáp ngầng ậng mật tươi.

- Bế nhau lại đây… ngọt nghẹn cổ…

Cô chấm miệng vào miệng hắn rồi miệng thằng cu Chơ. Nét mày, chót lưỡi đỏ hồng cô chuyển động theo mỗi tiếng chóp chép của đứa trẻ.

Một giọt mật cần bao nhiêu hạt phấn hoa bạc hà? Bông hoa bạc hà giống nùi bông, hương the cay mát tựa hơi thở dài thiếu nữ sơn nguyên. Mỗi ngày qua màu tím hoa phai bạc đi một chút trong sương giá và gió đòn càn.

Kẽ đá có mươi hạt mùn cũng đủ cho một bông bạc hà. Bạc hà khoe hoa tím  tưng bừng tháng cận chạp. Và một sáng kia như có phép màu tím bạc hà bốc hơi nhường cho ngải đắng xanh lan man.

Mẹ con Chơ được ông lão chăn ong kéo vào lều.

Họ sưởi lửa và ăn bánh dày rắc vừng chấm mật ong.

Hắn thắc mắc về ông lão, Thuốc Lão đang mút ngón tay đẫm mật ong của thằng Chơ, bỗng ngập ngừng.

- Bố con Mỷ, bạn em. Nó làm nhân viên mát-xa ở dưới suối nước nóng…Tiền cho bố mua ong là của nó.       

* * *

Thằng cu Chơ giờ nằm kia. Gần về đến huyện lỵ nó bỗng ợ và nôn thốc. Mùi dịch vị, mùi sữa mẹ và mật ong, bánh dày nó ăn dọc đường, thấm bám vào quần áo hắn. Từng cơn co giật, mắt trợn trừng, hàm vặn, răng nghiến.

Thằng bé lúc căng ra như thỏi cao su đúc lúc oặt ẹo như dọc khoai hơ lửa.

Giằng con trên tay hắn, người mẹ rã rời.

- Giàng ơi, thằng Chơ bị ma hại…

Hắn trừng mắt:

- Cấm khóc. Nếu cô không muốn giết con mình. Vững lái chạy nhanh về huyện lỵ…Trên Đ.V có Trung tâm cấp cứu không?

Gương mặt trắng bệch, loang nước mắt gật:

- Em không có tiền…Không có tiền thì làm sao đưa thằng Chơ vào tiêm thuốc được……

- Bố nó đâu. Phải báo cho bố nó biết.

Người mẹ lắc đầu, nhét chiếc điện thoại vào túi quần. Nhưng chiếc điên thoại rơi tuột xuống vệ cỏ. Hắn lượm lên.

Thằng Chơ bị viêm họng cấp, sốt cao, co giật. Đã truyền dịch, tiêm thuốc cấp cứu kịp thời. Cô bác sĩ người Tày nói, Chơ phải nằm mươi ngày nữa. Người nhà chỉ cần một ở lại.

Thủ tục và tiền cược cu Chơ nhập viện hắn đã ứng. Họa sĩ đang chờ hắn đang ở khách sạn phố cổ. Giờ hắn có thể thanh toán tiền công cho Thuốc Lào và thanh thản từ biệt.

Nhưng hắn đã không thể. Hắn sai lầm khi nhìn vào đôi mắt nâu trong phớt ánh tím màu hoa bạc hà. Đôi mắt có sắc vẻ lưỡng lự giữa người lớn và trẻ con. Dù hắn đã nộp cược một món tiền nhỏ. Đã có message phản hồi, hắn đã thong báo với họa sĩ rằng với sự cố kỹ thuật đêm nay, hắn chưa chắc tới Đ.V.

Hắn ngồi yên. Trong túi hắn điện thoại báo có tin nhắn. Điện thoại của Thuốc Lào. Chìa chiếc điện thoại nhấp nháy sáng trước mặt cô, hắn buông thõng: "Này". Người mẹ trẻ lắc đầu. Hắn buộc lòng giữ hộ. Ngón cái lướt nhanh trên bàn phím mờ nhòa ký tự, định delete bỗng hắn hình dung có người đàn ông bí mật nào đó muốn kết nối với cô. Nhưng cô đã từ chối.

Có lẽ hắn phải làm một việc gì đó có ý nghĩa hơn cho cô.

 

9.

12 giờ đêm, họa sĩ bị hắn đánh thức. Sau vài ú ớ, chị lảnh lót giọng miền Trung dài mượt mãi trong sóng điện. Chạy suốt từ tầng 5 xuống, khoác tấm chăn len ka rô lùng thùng chị mở rộng vòng tay. Họ chậm rãi, vỗ lưng nhau. Cười chậm. Hắn chạm một cái hôn lên bên má sần đỏ lên vì lạnh. Người bạn đẩy ra cười lớn.

- Trời đất, bồ lãng mạn từ khi nào vậy. Sao lại hun tui?

Ra phố. Tìm một của hàng còn sáng đèn. Cà phê, bánh cuốn, rượu ngô đều được. May, còn cửa hàng cháo ấu tẩu hầm chân lợn và cà phê đêm ngay sát cửa tiệm trồng răng trong ngách chợ cổ xây đá từ năm 1925.

Tường đất, mái ngói âm dương. Bàn ghế gỗ ép, sơn bóng vân giả. Bàn ăn lót kính mài mờ mịt những dấu vân tay trên mặt.

Nỗi hàn huyên gặp bạn chẳng thể khiến hắn ham chuyện. Hắn ngắc ngứ bát rượu ngô gừng hâm nóng. Người bạn căn vặn:

- Vụ gì làm bồ phân tâm?  Có phải đàn bà là lý do…

Hắn không có ý định lộ với họa sĩ, nhưng rồi trót buột miệng. Đã bắt đầu thì phải kết thúc. Hắn chừa đoạn ngủ đêm ở cái nhà trọ lắm rệp.

- Bà còn nhiều tiền mặt ở đây không?

Cô bạn họa sĩ nheo mắt tỏ ý. Nghệ sĩ với nhau, thì các họa sĩ dường như bao giờ cũng sốt sắng giúp kẻ khác gặp rắc rối liên quan đến tiền và sắc giới mà không mấy khi căn vặn.

- Định cứu với cả thế giới này hả? Giỏi lắm thì bồ cũng chỉ cứu được chút xíu lương tâm bồ khỏi day dứt mươi ngày…ha ha ha…

Họa sĩ mở ví đếm tiền. Sáng mai hắn sẽ điều chuyển thêm tiền vào tài khoản. Cột rút tiền tự động hình như hắn đã thấy ở góc phố cổ.

Hắn gọi suất cháo đúp mang về.

- Tự dưng bồ thành người tử tế quá ha.

- Tử tế gì đâu, tôi cảm thấy là cần phải làm vậy. Đây là suất ăn cuối cùng tôi có thể đỡ mẹ con họ…

Liếc nhìn nhà hàng múc cháo vào hộp nhựa, nữ họa sĩ bỗng thủng thẳng thông báo muốn ở lại phố cổ Đ.V ghi chép. Di tích nhà Vương để lui sau. Và chua thêm, tui sẽ lấy cho ông phòng đối diện, ông làm ơn tắm và thay đồ luôn đi.

Cười gượng. Hắn nhủ thầm sẽ nhanh chóng thoát khỏi vụ này nhẹ nhàng. 

N.T.T.K

(Còn tiếp)

 Ảnh: Tư liệu

Lưu trữ Skip Navigation Links.
Expand  Năm 2012 Năm 2012
Expand  Năm 2013 Năm 2013
Expand  Năm 2014 Năm 2014
Expand  Năm 2015 Năm 2015
Expand  Năm 2016 Năm 2016
Expand  Năm 2017 Năm 2017
Expand  Năm 2018 Năm 2018
Expand  Năm 2019 Năm 2019
Expand  Năm 2020 Năm 2020
Expand  Năm 2021 Năm 2021
Expand  Năm 2022 Năm 2022
Expand  Năm 2023 Năm 2023
Expand  Năm 2024 Năm 2024
Chia sẻ trên Facebook