CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

NGỒI MÀ XEM ĐẤU

Thứ ba ngày 26 tháng 3 năm 2013 12:00 AM

1.Vù..u..u. Ch..á..t. V.u..ù. Chát .Vu..u.ù... Côộc. Chát. Chát. Côộc côộc. Hai chiếc đòn gánh gỗ thị rừng nâu bóng chém ngang, bổ dọc, xả chéo, tróc xoáy liên hồi trong màn mưa bụi tê buốt loang loang.

Hai thằng người nham nhở.

Một cao ngỏng tái xám.

Một hói thấp bè thâm đen.

Gầm ghè. Xoay tròn. Lừa miếng. Lồi tròng mắt. Chửi tục. Phì phì. Hực hực. Hức hức. Bốn bàn chân trần quét đất, sỏi, bùn tóe loạn.

 

2.Cuộc đấu đòn gánh đã hơn nửa tiếng. Đấu nhau vì một sơ ý.

Bàm Bẽm, Hội trưởng HỘI GÁNH VÃ BUÔN ĐỔI và Soèm tay cấp phó. Với Bàm Bẽm, cựu buôn lậu gỗ, béo lùn răng hô đầu hói, uống rượu uống nước chỉ bằng góc mép bên trái thì là một sự dằn mặt khi Soèm lăm le leo lên thay thế vị trí của lão.

Hội phó Soèm, giáo viên toán trung học một thời, cao xám như một khúc ống kim loại tráng kẽm dẫn dầu, cuộc giao đấu là một sự chẳng đã. Không hay ho gì gây sự với người đứng đầu Hội, nhất là người ấy đã nâng đỡ và thu nhận đận Soèm lỡ vận. Con chấy đã từng cắn đôi.

Dù đòn gánh hay tay bo thì Soèm đều nghĩ mình sẽ ăn ngon Bàm Bẽm. Thì ra hậu quả của  tin đồn vu vơ đến nhanh hơn Soèm trù liệu. Con vịt giời thả ra bơi lung tung. Con vịt tai quái này không thể bắt đầu từ người của Soèm. Đây là ngón thuốc thử Bàm Bẽm tung ra.

Mới chiều qua trong cơn mưa nhấm nhách trên đỉnh dốc Đá, lừng chừng núi Lưỡi Hái, Soèm vừa ban lệnh cho cả đám được nguội chân nới vai. Chặng nghỉ cuối trước khi xuống Bãi Gỗ. Gã ngớt cơn thở dốc, đầu kê lên bao tải măng củ khô, chân gác lên gộp đá cho rút máu chân, thì một đàn em ngả ngớn bên cạnh giữa hai sọt xương lợn rừng bỗng chòe mồm thì thào:

- Sếp Bàm dạo này đuối bết lắm, Đại huynh sắp được tiếp quản ngôi lớn phải không ạ?

Soèm giật lạnh, trừng mắt, đặt ngón trỏ ngang miệng. Đàn em cụp mi. Tin này mà đến tai Bàm Bẽm thì biết ăn nói sao đây. Mù nặng thì sẽ mưa kia mà. Ngóc dậy, gã chán chường, nhìn nẻo đường mòn đỏ khé đất mùn núi lửa uốn lượn luồn lách qua những mỏm đá hoa cương sắc lẻm như dòng suối máu lẫn mồ hôi. Ngỡ rằng đã đi trên lối mòn này còn tranh chiếng gì nữa.

Lối mòn luồn lách giữa đá tảng, cây rừng lọt một thân ngựa. Mưa và sa mù hòa nhuyễn đất mùn thành thứ mỡ bôi trơn. Những chân đất ngón tõe ngang, bề mặt da dày như nệm da chân voi, móng cụt sát thịt, gồng lên đỡ gánh khối hàng trên vai, cặm cụi đi. Những bàn chân dọc ngang lằn sẹo.

Đã mười bảy năm bốn tháng ba ngày không ngày nào là gã không trĩu trên vai gánh hàng lên xuống con dốc với đôi bàn chân đất. Hai bàn chân ngày đầu đã tưa máu nát nhầy, hai bờ vai trầy da sưng phồng.

 Bàm Bẽm đã kiếm thuốc lá cho Soèm ngâm chân, đắp vai.

Ngày ấy HỘI GÁNH VÃ BUÔN ĐỔI mới chỉ có Bàm Bẽm là một và Soèm là hai. Nản quá, có lần Soèm định bỏ đi, thì Bàm Bẽm đã ôm chầm Soèm khóc nức. Em bỏ đi đâu được, đâu cũng gầm trời này. Muốn ăn thì đổi bằng mồ hôi nước mắt. Chúng ta không có gì để mất cũng chẳng có gì để trông đợi. Em bỏ đi thì anh cũng chắc gì còn gan trụ lại...

Lối mòn trước chỉ là dấu chuột chạy hươu đi, nay đã khứa sâu vào sườn núi như một dòng suối khan cạn lúc nào cũng lõng bõng vấy bùn lên bước chân qua.

Ngày ấy, Bàm Bẽm đổi mắm tôm được ba bắp ngô thì dành cho Soèm bắp rưỡi. Còn bây giờ Bàm Bẽm ngấm ngầm đằm vào rượu men lá, bớt xén tiền lãi mồ hôi hội viên úp mặt vào chăn chiếu nhà gái hóa khắp vùng núi Lưỡi Hái. Nhất là hễ mở mồm là Bàm Bẽm ôn nghèo kể khổ cả ngày không chán. Nhưng đã bao nhiêu là tình là nghĩa nợ nhau. Không, Soèm sẽ cứ mặc Bàm Bẽm muốn làm gì thì làm. Dù núi Lưỡi Hái ở phía Tây, nhưng Soèm lại đang sống ở một nước phương Đông. Soèm nuốt khan. Làm Hội trưởng HỘI GÁNH VÃ BUÔN ĐỔI ư. Không. Nhất đinh không. Soèm chưa dám hình dung đến. Nó ma mỵ quá..

 

3. Nhìn Soèm di chuyển thận trọng, nhanh, hoạt như trăn gió, Bàm Bẽm chờn chợn. Ai dà, thằng bòi dài dái thâm ranh gớm. Còn lâu mới đến thời của mày. Bàm Bẽm này tuy đã sáu mươi, nhưng vẫn nhấc được tải hàng cả tạ, gánh được năm mươi cân muối đi cả ngày chưa mỏi, một tay tu rượu, một tay ôm gái khảm qua suối Nậm Nung mùa lũ như không. Mày cậy trẻ, cậy có đại học mày khinh nhờn tao à. Hội gánh vã buôn đổi hàng này là của tao. Vùng núi Lười Hái này là vùng của tao với vô số đàn bà lẳng lơ. Tao sẽ cai quản Hội đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới buông.

Tóa mồ hôi, Soèm tính đánh lại Bàm Bẽm đến độ nào.

Mạnh tay thì thất lễ, mà non núng thì ăn đòn mà lại bẽ mặt với anh em. Thôi, tốt nhất là giằng co tránh miếng, đợi Bàm Bẽm mệt. Soèm, sợ nhất tai tiếng.  Đeo dính sự ăn ở không trước sau, sự tranh ngôi đoạt chức, sự vận động phong trào tích trữ kiếm điểm cho mình sẽ là một sự nhục mạ với bất cứ ai trước cư dân ở vùng núi Lưỡi Hái vốn dĩ an phận thủ thường gia truyền.

Không phải là không có lúc Soèm mơ mình lên chức Hội trưởng HỘI  GÁNH VÃ BUÔN ĐỔI. Kể như được thế, Soèm sẽ cải tổ lại cái hội hổ lốn từ thày giáo "mất dạy" như gã đến trộm gà bẫy chó, bớt tiền phong bì đám ma hay kiểm lâm buôn lậu gỗ  như Bàm Bẽm theo hướng khác. Giá mà có cách được làm Hội trưởng không phải làm hại Bàm Bẽm thì thỏa nguyện. Thề là sau này, Soèm sẽ từ bỏ tức thì chức Hội trưởng nếu một khi thấy mình không còn xứng đáng.

 

4. Đám người nham nhở lốc nhốc tụt xuống khỏi thùng chiếc xe tải lục ục phun từng cuộn xoáy khói dầu, cũng hàn vá nham nhở không rõ màu sơn lẫn cả nhãn mác. Bao tải, thùng giấy, thùng gỗ, thùng sắt, phuy nhựa, can nhựa phút chốc đã ngổn ngang kín nửa bãi đất vốn là bến tập kết gỗ lậu không lâu. Người vươn vai, kẻ rũ mình. Bụi bốc mờ.

- Tập hợp! Tập hợp! Tập hợp!...

Hiệu lệnh vang lên um oam từ trong chiếc công-ten-nơ 40 fít màu ca rốt tróc lở dưới bóng cây đa cụt khuất sau mấy tảng đá hoa cương xám mốc. Tiếng Hội trưởng Bàm Bẽm khê khản, oai vệ nhưng chất chứa nộ khí. Thuỳnh, cánh cửa sắt bị đạp, vách sắt rúng động. Chắc hẳn hội trưởng vừa uống rượu, vừa có ún mới đang ấp trong kia, nên sắp làm le với anh em.

Len lỏi giữa Bãi Gỗ vênh vênh cái miệng chìa ngang ngang, đôi môi mỏng luôn được chiếc lưỡi liếm trên liếm dưới liên tục, Bàm Bẽm lừ đừ chắp tay sau đít ngó ngang liếc dọc bãi hàng cau có, nhổ nước bọt phì phì.

Đống hàng hổ lốn những bột ngọt, dầu thắp sáng, muối, quần áo, nến, dao, lưỡi cuốc, xẻng, chỉ thêu, thuốc sốt rét, bao cao su, thuốc tránh thai, rượu quốc doanh sẽ được đám người chia nhau, gùi, gánh, thồ trên lưng theo lối ngựa thồ, lần mò đến tận từng nóc nhà người Mông, Dao ở lẩn khuất đâu đó trong những khe núi. Họ không bán, mà chỉ đổi lấy cánh kiến, sa nhân, thảo quả, trầm hương, xương thú rừng và những con lợn thả rông còi cọc chuyển về xuôi.

Mười chín gã dàn hàng, tuổi từ hai mươi đến sáu mươi, nhấp nhô như hàng rào thân gốc tre chôn vội, tỳ bên vai, chiếc đòn gánh tròn đẽo chuốt từ gỗ thị rừng, quánh dẻo thấm mồ hôi lên nước như màu ngà voi lâu năm. Gầy sắt, da mặt sát xương, mắt trũng, vàng đục, nhờ nhờ tia máu, đầu trọc, đầu đinh. Cả đám thấp thỏm, căng thẳng. Rậm rịch, những bàn chân sần nứt đệm thịt dày như chân voi, ngón tòe móc câu, giẫm vỡ ống giang nát đốt nứa, đạp lên đá tai mèo chỉ lõm rúm chứ không thủng, muỗi vắt cũng bất lực không thể khoan vòi hút máu.

 Duy chủ nhân cái đầu tóc dài buộc túm sau ót của gã đứng đầu hàng bên trái, ria mép rậm lại loăn xoăn, trắng xám như nhuộm nước vôi lẫn bùn. Lầm lì như một tử tù, Soèm, Hội phó của Hội hay còn được gọi là Thày Giáo. Soèm có được uy ấy là nhờ sự dẻo dai bền chắc của cơ bắp khi mang vác, sự khôn ngoan thận trọng khi giao dịch, sự biết điều khi chia tiền lãi, sự tâm tình khi đồng bọn đau ốm.

 

5.Đôi mắt hến, nhìn háu xuống mười cái nhẫn vàng, mỗi cái hai chỉ trên mười ngón tay, Bàm Bẽm chậm rãi tước tảng thịt trâu khô như mảnh nhám gỗ nghiến mới đẽo nhai nhem nhẻm trước mặt thuộc cấp đang sắp hàng. Thực ra Bàm Bẽm cũng không thích lắm trò kiểm tra kiểm bố suốt ngày. Nhưng em dùng rồi, rượu xong rồi, hàng về rồi thì cũng phải tỏ ra là người có trách nhiệm với chức phận. Ngôi vị đã vững thì càng phải đổ bê tông bốn chân ghế cho nó vững hơn.

 Nghĩa là phải căn dặn cách gánh hàng, cách buộc hàng, cách cân đo đong đếm sao cho có lợi nhất cho Hội. Mà cách có lợi của Bàm Bẽm là chỉ có cân âm, đo âm, đong âm. Và khi mua thì lén dính cục nam châm vào đít quả cân. Mà cách ấy thì thầy giáo Soèm vốn không ủng hộ. Soèm không sao bớt lại được một hai nắm muối sau khi đã cân cho một bà già Mông nào đó, hay ấn một món đồ hộp hết date xanh đỏ cho một ông già Dao đỏ thích cái hộp để đựng thuốc lào.

Thầy Giáo tính giá cao lên chứ không bớt xén.

Bàm Bẽm cong ngón trỏ móc sợi thịt trâu khô mắc trong miệng, dừng bước trước Soèm, ợ ờ hơi một tràng.  Soèm né người tránh luồng hơi ứ trong dạ dày và thức ăn lên men ở kẽ răng, chiếc đòn gánh tỳ trên vai mất điểm tựa, liền lăn ngang xuống đất, một đầu đòn gánh bật tưng ngang ống chân Hội Trưởng.

Bàm Bẽm nấc cụt phum nước bọt gầm lên:

- A thằng thầy giáo chơi trèo. Mày đấu đầu với tao à, thằng cầu bơ cầu bất kia. Mày muốn đấu đòn gánh với hội trưởng kia à. Tao còn lạ...

Thầy Giáo  nhẫn nhịn cúi xuống lễ phép nhặt chiếc đòn gánh lên. 

- Dạ, em sơ ý lỡ rơi thôi ạ. Em đâu dám. Em xin.

Giật lấy chiếc đòn gánh của người đứng cạnh, Bãm Bẽm cười khẩy.

- Thằng bất nhân. Mày là mày cố tình. Hôm nay tao đấu với mày cho thóc gạo phân minh. Thắng, cho mày làm hội trưởng, mày thua thì làm con chó gặm xương thừa. Tao còn lạ...

Cả bọn xúm vào xin Bàm Bẽm bỏ qua cho Soèm. Bàm Bẽm lừ mắt. Im re, nít thít tắp lự trong hàng. Bàm Bẽm thúc đầu đòn gánh vào bụng Soèm đẩy gã lui lui ra sau hàng.

- Chẳng nhẽ anh đấu với em thật.

Soèm lo thắt. Phải làm thế nào đây với kẻ luôn mang sự từng trải và chủ nghĩa kinh nghiệm ra làm kim chỉ nam cho mọi hành xử. Rõ ràng là Soèm đã thiếu thận trọng khiêm nhường cần thiết. Thôi đành...

- Đấu. Tao đấu thật. Mày không đấu là mày khinh tao, coi thường tao. Tao còn lạ…

 

6. Đám hội viên mới đầu không dám hò hét cổ vũ cho Bàm Bẽm hay Soèm.

Nhưng rồi cái máu hiếu chiến di truyền đã thắng thế nỗi sợ làm mất lòng ông trưởng ông phó. Hễ thấy đòn gánh vung lên là ai đó lại hét lên thất thanh như bị chọc tiết xẻo thịt. Họ gõ vung nồi, họ đập dùi gỗ vào thùng công-ten-nơ. Họ quên họ đang là ai. Đập bỏ mẹ thằng thầy giáo đi Bàm Bẽm. Chọc chọc ngay thằng nhỏ của lão hói cho hỏng luôn đi Soèm ơi là Soèm, ăn bòi nó rồi.

Nhịp thở xộc xệch, ra đòn chệch choạc.

Một mảng Bãi Gỗ lầy sục.

Cả hai di chuyển đã không tự tin vào mỗi bước chân.

Bàm Bẽm múa mãi đòn gánh không hạ được Soèm, liền quay ra chửi tực và nhổ nước bọt. Soèm vung đòn gánh lên gạt cục nước bọt vụt tia ra khỏi miệng Bàm Bẽm. Không ngờ chiếc đòn gánh đưa hơi sát Bàm Bẽm. Giật mình, gã Hội trưởng, co chân thu người né tránh lỡ trớn ném đít phịch xuống bùn trượt như bao tải thóc.

Hô hô hô. Hộ hộ hộ. Hố hố hố. Cổ động viên như hóa rồ.

Nhường chức. Nhường chức. Nhường chức.

Những cánh tay bắt nhịp đưa lên trời.

Đưa vội hai tay lên ôm đầu, Bàm Bẽm chờ chiếc đòn gánh bổ xuống. Trong gã hình ảnh kiêu hùng của mình đang ngun ngún hóa tro.

Soèm chống đòn gánh đứng thở.

Chờ hồi lâu, Bàm Bẽm mở mắt nhìn lên. Mắt gã Hội trưởng ánh lên một điều giá như Soèm giáng đòn xuống thì gã còn thấy biết ơn.

-  Em mệt quá rồi. Em xin chịu bác...

- Mày mệt nhưng tao chưa mệt. Mày giả vờ cũng là khinh tao, coi thường tao. Tao còn lạ...

Bàm Bẽm lồm cồm xoay người lại gần bãi phân trâu. Toẹt. Một cục phân trâu bất ngờ trong tay Bàm Bẽm ném thẳng giữa mặt Soèm tóe loe. Ô lên một tiếng kinh ngạc, Soèm ngồi sụp ôm mặt. Bịch. Chiếc đòn gánh trong tay Bàm Bẽm giáng xuống không tiếc sức dọc sống lưng Hội phó. Soèm cắm đầu xuống.

 

7. Phân trâu vấy lên mặt, Soèm rửa mặt nhiều da càng trắng. Rạn xương sườn, thì Soèm chữa trị thuốc lá của người Dao, nằm trong kho hàng công-ten- nơ dưới chân dốc Đá gần tháng cũng ổn.

Bàm Bẽm cắt đặt người trông coi, lại thi thoảng có mấy em ca-ve hết thời về đấm bóp cho Soèm. Gã Hội trưởng bô lô ba la trong các bữa rượu, chế độ ưu đãi Soèm ngang với trưởng bản có hai mươi hộ.

Nghe vậy, Soèm cười mỉm. Chẳng biết trong những ngày nằm bẹp Soèm nghĩ gì mà hai bên thái dương tóc bạc như bả ma-tít.

Lấy cớ Soèm mệt, phân công Soèm thường trực ở Bãi Gỗ trong công-ten-nơ kho hàng, Bàm Bẽm hăng hái chuẩn bị đôi quanh cáp lụa, gáy quang được bọc lớp cao su đặc biệt cắt từ bánh chuyền của xe tăng T54 chống mài mòn, đáy quang inox tròn đặc như ngón tay út hàn áp lực. Gánh năm mươi cân hàng Bàm Bẽm phăm phăm thúc anh em ngược núi Lưỡi Hái.

Gã Thầy Giáo đứng nhìn theo đoàn người gò lưng bò ngược con đường mòn từ chân tới lưng chừng núi mà rưng rưng.                                     

Hàng ngược ngàn được ba hôm, Soèm bỗng thấy nóng ruột lạ lùng. Tin báo gấp xuống. Bàm Bẽm đổi xong hàng, quen thói cũ lần đến cô tình nhân người Thái, ăn ngủ ở nhà ấy ba ngày ba đêm rồi mắc chứng bệnh lạ, người cứng đơ như cây khô chết đứng, môi liên tục mấp máy mà không có âm, cái giống đàn ông thì cứ chỏng lên như cái đinh tăm-pông nâng cao đũng quần lùm lùm, rất chi là bất tiện và ngứa mắt. Khiêng về  sợ không qua được, mà để Hội trưởng ở lại nhà mụ hóa ở bản Họi Hụi giữa kẽm núi thì không đành. Xin ý kiến Hội phó chỉ đạo.

Bữa tối trước hôm lên núi bên nồi lẩu lòng trâu nước dùng quả lụ, Bàm Bẽm bỗng yếu đuối ủy mị ngả ngớn tròng cái vòng trôn quang bằng inox vào cổ Soèm thay thế cho chiếc vòng bạc :

- Sự đời là cái vòng tròn. Vòng tròn là cái vòng tròn. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay…Khó lắm. Khổ lắm thằng thầy giáo ơi. Tao còn lạ...

Giờ đây Bàm Bẽm chỉ còn là cái cây tươi bị sét đánh chưa khô hết. Tất cả mọi thứ đã tuột khỏi hai bàn tay chuối mắn, móng dài cợp, đen bựa ghét, nửa co nửa duỗi kia, ánh sáng của mười chiếc nhẫn vàng còn lại là nước da vàng ủng. Biết thế này thì đấu đòn gánh với Bàm Bẽm làm gì cho phí sức.

Cơ hội của Soèm đến cách này ư. Sao bỗng nhiên Soèm bải hoải, hụt hơi.     

Nhưng hình như có luồng hào quang đang toả quanh đầu Soèm. Còn cái vòng trôn quang hình như vẫn còn lấp lánh trên cổ Soèm.

Mắt mở trừng trừng, môi mấp máy, Bàm Bẽm trần truồng nằm trên chiếc nệm bông lau thơm mới, đắp mảnh chăn bông thô nhuộn chàm. Người đàn bà Thái nhẫn chịu ngồi bẻ quì bên cạnh, xoa bóp thuốc lá lần lượt từ đầu xuống chân rồi lần ngược lại. Chú ý đến chỗ háng Bàm Bẽm, Soèm thầm cười đàn em nói láo, pháo hạ nòng nao nảo rồi.

Ngồi bên Bàm Bẽm hồi lâu, nhìn sâu vào đôi mắt vô hồn của Bàm Bẽm, Soèm thấy hai cái bóng mình nhỏ xíu in trong đó cong lồi khúc giữa. Một hơi lạnh chờn vờn. Có lẽ hơi núi cao.

Soèm ngỏ với người đàn bà Thái muốn đưa Hội trưởng xuống núi về quê. Ứa nước mắt người đàn bà xua tay từ chối. Đến lúc này gã Thầy Giáo sực nhớ, cả đám hội viên gánh vã buôn đổi mấy ai thổ lộ riêng tư với ai bao giờ. Một tập hơp ngẫu nhiên. Thật may người đàn bà đã không đổi ý. Nếu không cũng chẳng biết đưa Bàm Bẽm về đâu.

Thận trọng Soèm luồn xuống dưới đệm bông lau một xấp tiền.

 

8.Nghiễm nhiên Soèm lên chức Hội trưởng gánh vã buôn đổi. Sau sáu tháng chấp chính, Soèm cắt bỏ mái tóc dài. Thêm một năm nữa thì Soèm nói hết tất cả các hình dung từ tục trước mặt hội viên và khề khà một mình một mâm rượu trong cái công-ten-nơ 40 fít với dàn ka-rao-kê, chen lẫn tiếng nhạc rỉ rả từng chuỗi cười ré của đàn bà.

Vài ba năm, Soèm đã biến đổi phương thức gánh vã buôn đổi thuần túy thành những chặng có ngựa thồ, xe máy chở chuyên từng chặng và, thiết lập các đại lý nhỏ ở từng chòm bản. Mấy hội viên đã lập gia đình trên núi.

Rồi một buổi chiều, Soèm đang ư a micro ôm mèo thì có tiếng đạp cửa thuỳnh thuỳnh ngắc ngứ. Khó chịu Soèm đang định quát, thì một bàn tay quen thuộc kều cào trên vai.

- Chào ...chào...chú... Khỏe...khỏe...chứ?

Lù lù một Bàm Bẽm lờ đờ, xô nhão, mòn cũ áo chàm bạc, thõng thượt trước mặt Soèm. Chiếc hàm trên đưa ra tách đôi môi mỏng, khiến chiếc lưỡi không có khả năng liếm môi trên liếm môi dưới.

Gã Thầy Giáo như có khúc xương ngáng họng, lập bập kéo chiếc ghế nhựa, xòe hai tay mời.

- Ôi phép màu, ôi quí hóa lắm, kỳ công lắm. Thật tuyệt anh đã trở về.

Vỗ tay bồm bộp. Hội viên măng sữa tóc hoe tấp tểnh chạy vào cúi đầu, khoanh tay trước Soèm. Một tập tục mà thời Bàm Bẽm không hề có. Vẩy tay, Soèm phán:

- Mở tiệc lớn đàn ca sáo nhị nhan sắc mặn mà. Mừng anh cả Bàm trở lại, và cũng là để Soèm này bàn giao lại chức Hội trưởng.

Tay hội viên nhăn nhó lầm nhầm gì đó. Soèm giậm chân:

- Mày định lươn à. Biến ngay. Tao còn lạ...

Ngây ngô, Bàm Bẽm nhe hàm răng vàng nhờ cười hô hô.

Bàm Bẽm được đón tiếp linh đình rồi, tiền lót tay rủng rỉnh rồi. Nhưng Soèm lại quá bận thúc quân chuyển hàng lên núi. Bàm Bẽm cũng chẳng biết làm gì hơn là quanh quẩn cầm chổi rể quét lá bốn bề chiếc công-ten-nơ dưới Bãi Gỗ ăn ngủ chờ đợi ngày Soèm bàn giao lại chức.

Một đàn em của Bàm Bẽm giờ được đôn lên chân Hội phó. Mà lạ, thằng cha cũng cao nhẳng, tóc buộc túm kiểu Soèm năm nào. Gặp sếp cũ, y cũng chỉ loáng thoáng thăm hỏi về sự kỳ diệu của thuốc lá dân tộc, dúi cho mấy đồng, chai rượu rồi lảng đi ngay.

Bàm Bẽm ngồi trong góc công-ten-nơ đếm mớ tiền lẻ và tu rượu, ngứa tay thi thoảng lại tẩn mẩn mang những chiếc trôn quang inox ra ngắm ...

Một lá rụng.

Một chim vỗ cánh.

Một bóng mây qua..

Đủ khiến Bàm Bẽm  bừng tỉnh, vẫy tay ra vùng ánh sáng chữ nhật quát to:

- Này đứa nào đấy, vào đây tao bảo...

 

9.Đêm trăng mưa mờ. Tiếng đoàn xe máy chuyển hàng từ trên núi Lưỡi Hái buông phanh. Đèn pha sáng như sao băng chớp lóe.

 Bàm Bẽm lơ mơ trong góc của mình thì bị đánh thức bởi tiếng quát nạt của Soèm.

- Tiên sư thằng bất nhân. Tao phải đấu với mày một phen trắng đen...Mày cố tình đá đổ chai rượu ngâm nọc ong đất của tao. Tao còn lạ...

Thằng người tóc buộc sau ót quỳ thụp xuống:

- Em là em thề... Dạ, trời tối quá, em nhìn không rõ. Chẳng nhẽ chỉ vì đổ chai rượu đáng giá chưa đến cân thịt bò anh quyết đấu với em...

- Tao không nói đến giá trị vật chất. Mày cầm đòn gánh lên đi. Mẹ kiếp, dám khinh tao à. Tao còn lạ...

Hai bóng đen cao bằng nhau chờn vờn vung đòn gánh.

Cô..ô..c . Cô..ô..cộc. Vù..vù. Cô..cô..ộc.

Bàm Bẽm tu rượu nhìn trăng cười ngây ngô thi thoảng lại giật mình vì tiếng đòn gánh đụng nhau mới nhớ ra mình đang là cổ động viên của cuộc quyết đấu. Vỗ tay bồm bộp, Bàm Bẽm đập hai chiếc vòng trôn quang inox vào nhau keng... keng... keng...

N.T.T.K

Chia sẻ trên Facebook