CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

NĂM MƯƠI & NĂM MƯƠI

Thứ năm ngày 6 tháng 11 năm 2014 12:00 AM

Tặng Đỗ Phấn sau khi đọc Ruồi là ruồi

1. Bỗng nhiên mưa. Cơn mưa Thu không cảnh báo. Trút lạnh ẩm xuống lũng núi. Ga xép. Chuyến tàu hàng khựng trước cửa hầm xuyên núi. Loảng xoảng sắt thép. Đầu cộc thành ghế gỗ, Gã choàng tỉnh. Một chi tiết của chiếc đầu máy hơi nước trăm tuổi gãy gục bất ngờ. Sự đi tắt đến vườn Mai của gã gặp cú vấp giữa đường.

Khập khễnh nền đá nhám trơ mòn, Gã nhận ra rằng mình đã sập bẫy ngành hỏa xa. Thán khí than hóa nhiệt lẫn hơi nước xộc vào phổi. Đèn vòm trần tunnel leo lét như dây đom đóm ma dẫn dụ Gã chui vào hang rồng lửa, phào hơi nóng.

Sẽ không tàu dù xuôi dù ngược dừng ở ga lẻ có ba nhánh đường trong 24 giờ tới. Bên núi dựng, bên sông hoắm. Mặt sông đang sôi cơn mưa thưa hạt, loáng ánh đèn thuyền chài. Mà làm sao Gã phải đi đến vườn Mai ? Đến đấy để làm gì ?  Gã chẳng nhớ. Vậy mà Gã đã sồn sồn xách balo nhảy bằng được lên con tàu hàng khặc khừ sắt vụn mấy trăm cây số.

 

2. Viên trưởng tàu sụp chiếc mũ cối buột vành giấu khuôn mặt tối om dù đứng dưới chân cột đèn cuối đường ke. Kẻ chiếu cố cho Gã quá giang, khan giọng an ủi:

- Tụt xuống xóm Ga khe núi mà nhậu. Rượu ba kích tím, mồi chẫu chẫu chuộc khô bắt lắm.

Cửa toa trưởng tàu, nhòi ra cô gái choàng manto vàng chanh với chiếc balo đỏ đeo vai, lắc lẻo thêm hình nộn dã nhân đeo bám, giậm đôi boot nâu. Nàng tròn mắt soi quanh. Một trái cây bói sớm, dư vị chát chua. Một nhan sắc háo hức, kênh kiệu và bất cần. Gã cười thầm, thảo nào trưởng tàu đuổi khéo. Đánh đu với dân chơi du mục, bán cả đoàn tàu hàng này chưa đủ.

 

- Tôi không thể ở lại trên con tàu này à ?

- Không được.

- Còn ối toa trống cơ mà.

- Nhõn hai toa nóc kín thôi. Toa riêng tôi bận. Toa kia dành chung cho đám nhân viên. Toa thùng chở phân bón, chở đá răm, đêm xuống nơi đèo phân thủy này lạnh nứt xương, người trần chịu sao nổi.

Gã lần túi đeo trước bụng.

- Bao nhiêu nhỉ ?

- Mới được nửa đường. Tiền nong gì…

- Chẳng lẽ tôi lại nợ ông…

- Tùy, thích thì anh trả tiền cũng được. Thêm đĩa mồi nhậu qua đêm cũng chẳng hại ai…

Trưởng tàu hiếng nhìn ví da cá sấu trong quầng đèn vàng đục, loạn cánh bướm thiêu thân. Động tác dứt khoát gã đập tay vào tay trưởng tàu. Tẹt.

- Dưới đó, có phòng thuê không ?

- Mua thịt rồng Mỹ, thịt chó ngao Tạng cũng có…

Ok. Từng làm lính biên viễn. Người miền cao, với Gã ấy là những  anh em mới chia tay hôm qua. Gã nhấn bàn phím, màn hình chiếc điện thoại sáng loe. Xuống chân núi chắc dư ngàn mét. Đâu đó tiếng nước qua gềnh đá vọng âm ao. Gió vuốt vách núi đen thẫm. Lối mòn, ẩn hiện sau đá tảng và tàng cây cổ thụ im nghiêng nương ngô sau bẻ bắp. Cỏ lau xào xạc cứa thân ngô khô, đeo những chiếc lá khô nhẹ hều.

 Gã quay lưng. Viên trưởng tàu đưa tay choàng vai cô gái.

- Đứng đây làm gì. Lên toa đi, tôi bảo đám nhân viên kiếm con gà H,mongz xương đen tần ngải. Karaoke xong thì đánh bài…

- Giải trí kiểu công chức thị trấn ấy, tôi vái…

- Cao sang thế cơ à ?!

Manton vàng lắc vai.

- Vứt ngay bàn tay mậu dịch của ông ra khỏi người tôi.

- Đỏng thế, mình đã vui với nhau suốt mà…

- Đấy là lúc tôi vui, còn bây giờ tôi không vui nữa. Nhớ chưa.

- Việc quái gì phải nhớ. Kim cương chắc.…

- Này, cái chức trưởng tàu hơi nước đáng giá mấy toa than cám ?

 

3. Trầy trật cả tiếng với bộ sen vòi kiểu cổ gã mới tắm xong. Vòi lạnh bỗng nhiên phụt khói bỏng rãy như phun từ nồi hơi. Còn vòi nóng thì tuôn phì phì tia nước đá. Áp suất nước không ổn định, hệ thông nước tự chảy từ  đỉnh núi có vấn đề. Uờn trên chiếc giường ghép gỗ tròn phong cách Normandie, Gã tận hưởng cảm giác thư giãn, lười nhác, trong ngôi nhà đá, mái pơ-mu ẩm rêu ngái khói củi.

Phập phành gió động cánh cửa xanh, lắp kính mài. Bóng đèn quả nhót lủng lẳng cành sơn tra trơ trọi chìa sát balcon. Nước mưa nhểu giọt từng mỗi đầu chót lá.

Ngôi nhà đây vốn của ông ký ga Pháp, sau thuộc về người trưởng Ga  quê Quảng Nam tập kết lấy gái vũ trường ở Hải Phòng dạt lên làm công nhân duy tu. Họ không con, giờ ngôi nhà thuộc người cháu họ xa đằng vợ chuyên đóng mở ghi. Anh ta mới đầu cho khách lỡ độ trú chân miễn phí, sau thì đám khách Âu Mỹ du lịch bụi ào đến, họ bày cho chủ nhà thay đổi thiết bị nội thất, sang sửa chút ít thế là có thêm khoản tiền trời ơi.

Chăn đệm bông lau Thái, thổ cẩm H’mongz, Dao. Đôi cây súng kíp bắt chéo giữa những bức ảnh cắt từ báo chí thời Đông Dương, đĩa hát nhựa đen, treo điểm mặt tường bên nanh lợn rừng, hàm báo nhe nhởn…đóng đinh.

Không ngờ với giá vài chục, Gã đã được sở hữu không gian resort  ngàn đô mà còn phải bay hàng ngàn kilomet chưa chắc đã đến lượt.

Bàn ăn hai chỗ. Đi văng mềm, bàn thấp. Lò sưởi giá đỡ củi đúc gang. Que cời than thép trắng nhởn.

Nhóm lò sưởi. Sau đó uống một chút gì đó. Buồn ngủ thì ngủ không thì ngồi cày nốt chiếc tản văn hoặc ngệch ngoạc dăm minh họa. Nắm bùi nhùi gỗ thông tẩm dầu vừa chạm tia diêm đã phừng phừng cháy thúc dưới những thanh củi chẻ tựa vào nhau hình tháp. Ô, trên giá gỗ treo bám  tường đá, chủ nhà bày bán mật ong hoa anh túc, bột củ mài khô, rượu ba-kích, rượu sơn tra và mấy món thổ cẩm, vòng bạc bắt mắt…

 Gã lướt qua bếp nấu, mở chiếc tủ lạnh trữ thực phẩm, đồ uống kê gầm cầu thang. Rượu bản địa. Mỳ gói, thịt ba chỉ đông lạnh. Và một túi lồng phồng những con nhái nâu nâu sấy khô, chân cẳng vươn thẳng cứng. Giá có đàn bà ở đây. Gã chặc lưỡi. Tất nhiên phải là Ph. Ph- nhan sắc duy nhất thúc đẩy dục cảm Gã lên tới ngưỡng và san sẻ mọi câu chuyện. Người đàn bà ca sĩ opera Gã đã yêu thương và dắt nhau vòng quanh thế giới luôn ám lúc đêm vắng. Ph sưu tập những khoảng thời gian trống Gã có, những tập sách Gã viết, tất nhiên cả vô số tranh Gã cầy cục vẽ giữa khoảng trống cơn say.

Cánh cửa bỗng cồng cộc rung. Chẳng lẽ mấy cô chân dài hay là chủ nhà cần khuyến cáo gì thêm. Nhanh tay gã khép hai vạt áo choàng tắm lông chuột, buộc nút. Mở cửa.

- Ô ! Gã há miệng một lúc mới khép lại. Chòm râu thưa phơ phất. Manto vàng đứng sững, mắt mở to. Ướt thượt. Gã hé thêm rộng cánh cửa, nghiêng đầu.

-  Rắc rối hay sao…

-  Ông mong tôi gặp rắc rối à?

-  Tất nhiên là tôi mong mọi tốt lành cho cô.

- Vẽ vời, ông có đồng ý cho tôi trọ chung không ?

- Chung thì chung có vấn đề gì đâu…

- Vấn đề lúc nào mà chẳng có…

- Cô vào nhà đi. Mời.

Chậm rãi, manto vàng lặng lẽ ngồi thu một góc đi-văng. Quầng mắt thâm mờ. Ngón tay vẫn lướt trên mặt chiếc martphone vẫn nhoay nhoáy tung hứng trò chơi. Ngoài chiếc balo ti hin còn cả chiếc valise kéo tay màu phấn hồng. Cô ta lắc vai chờ gì đấy. Hơi bĩu môi, gã tinh quái cúi xuống.

- Cô cho phép tôi chứ.

 Manto vàng đứng dậy. Gã giúp cô cởi áo móc lên giá, rồi đủng đỉnh lên gác mang xuống chiếc khăn khô, đặt bên đùi khách bất ngờ.

- Tóc cô ướt đấy.

- Vầng thì nó ướt. Sao ông không hỏi lý do tôi xuất hiện nhỉ ?

- Đằng nào cô chẳng đang ở đây rồi.

- Vầng !Tôi muốn ăn nóng. Tắm nước nóng và ngủ trên nệm ấm. Ông có cần điều kiện gì không ?

Gã nheo mắt.

- Cô thấy tôi là người có nhu cầu đặt điều kiện hay sao ?

- Đàn ông ai mà biết được…

Chỉ tay lên gác, gã làm như không nghe thấy lời cô.

- Điều kiện chăm sóc thân thể đều ở trên đó. Đây chỉ có mì gói và rượu ba-kích.

- Đàn ông lạ thật. Luôn lấy rượu làm trợ thủ hoặc đồng minh.

- Tôi có nước trà xanh đậm pha sữa, cô có hứng không ?

Gã vơ chiếc bình inox trên mặt bàn. Chẳng đợi khách phản ứng. Gã đã kịp rót đầy nắp bình, tương đương cốc café. Thức uống lạ, tỏa hương thơm dịu…chỉ muốn tứa nước miếng. Cánh mũi nàng phập phồng.

- Ông lắm chiêu trò nhỉ !

Nhấp ngụm đầu, cô ta đã sáng lên, thổi phù phù.

- Tuyệt. Chát trà. Cay thơm gừng. Ngậy sữa…

Gã mở tủ lạnh với chai rượu ba-kích tím như nước dâu tươi. Lắc lắc vòng. Rót ra chiếc ly. Thật may có người trò chuyện qua đêm. Uống được hay không cũng chẳng sao. Miễn cô ta ngồi im trước mặt nghe Gã là đủ.

- Đây còn thịt ba chỉ. Chúng ta sẽ chơi barbecue. Đến lúc cô quan tâm bản thân đi. Để tôi thái và tẩm ướp gia vị đã…

- Ông không có vẻ gì là đầu bếp nhưng có vẻ sành ăn thì hẳn là dân báo chí hoặc kiến trúc sư hoặc họa sỹ…

- Ờ, ờ..ờ.- Gã giơ tay mô phỏng vài động tác như gõ bàn phím, như cầm bút vẽ rồi hất hàm- Còn cô ?

- He. Tôi kiếm sống bằng cách đi đây đi đó. Di dân tự do.

-Tuyệt vời.

Gã nháy mắt, cợt nhả. Cô gái nhếch mép cười. Cô hiểu điều gã ám chỉ. Ờ, thì cứ như thế đi. Chẳng sao cả.

- Thu nhập thế nào ?

- Không tệ. Sao anh không hỏi luôn tuổi, quê quán ở đâu luôn nhỉ?

- Bất tiện.

- Đằng nào chẳng bất tiện rồi..

Manto vàng khập khễnh đứng dậy. Cô nàng bị trẹo chân lúc xuống dốc không quen đường. Hình như cô đeo kính áp tròng. Ánh mắt dại dại đơ đơ. Mở chiếc valise, cô lôi ra chiếc máy ghi âm. Liếc qua, Gã cũng biết là đồ chuyên dụng, giá đôi ngàn đô là chắc. Tạch. Tiếng chim đa điệu vút lên chưa kịp lắng, chuyển nhịp thì cô ta đã tắt phặp. Gã nghi ngờ, hay cô ta cũng làm báo nhỉ. Nhưng để làm báo thì chiếc máy ghi âm kia quá xa xỉ. Điện thoại bây giờ cũng đủ byte sức chứa vài chục phút ghi âm. Hừm, cô ta làm gì nhỉ ? Hay chỉ là con bướm đêm a dua dập dìu.

Nàng đọc được ý nghĩ của Gã thì phải.

- Tôi nghiên cứu âm học ngành điểu học. Nên phải kết hợp du lịch và kiếm tiền học bằng cách bán các băng ghi âm chim hót cho một hiệp hội ghi âm quốc tế. Như thế có đủ lương thiện chưa ạ ?

Đỏ sượng mặt, Gã gãi râu cằm.

- Thì có sao. Ai mà chẳng phải kiếm sống bằng cách nào đó.

Gắng sức, cô nhấc chiếc valise leo cầu thang. Thở dài, Gã đỡ chiếc valise phấn hồng.

- Để tôi.

- Cảm ơn ông.

 Gã vác valise phấn hồng huỳnh huỵch lên gác. Đẩy valise vào góc phòng, phía đốc giường.

Manto vàng ái ngại nhìn chiếc giường ngổn ngang quần áo đàn ông với chiếc valise bung mở. Túi quần áo vừa thay. Và chiếc laptop chưa kịp tắt. Gã đứng sát sau lưng cô, hơi thở nóng hổi, phảng mùi rượu ba-kích tím.

- No vấn đề ! Tự nhiên như ruồi nhé.

 

4. Lấy chẫu chuộc khô và thịt ba chỉ ra khay để rã đông. Gã chế bột canh, tỏi, gừng, mù- tạt, ớt xanh, hạt xẻng, với nước tương đen thành gia vị lát nữa ướp thịt và làm thức chấm luôn.

Bỗng trên gác cô gái thét lên như bị lột da. Chân nhảy choi choi giậm sàn. Gã chạy bổ lên. Mảnh rèm che buồng tắm giật tung. Hơi nước nóng ngùn ngụt, rát mặt tựa trong lò mổ. Cô nàng trân truồng đang vặn mình đau đớn. Nhưng vẫn kịp xỉa tay cong cớn.

- Ông bẫy tôi à ?

Gã hiểu ngay là cô bị nước vòi nước nóng không ổn định áp suất tia thẳng vào người.

- Bẫy để cô hỏng người thì nhờ nhõi gì. Vớ vẩn.

Manto vàng kịp quấn tấm khăn hồng chấm bi đen quanh người.

Gã đẩy cô sang bên, mò mẫn qua làn hơi nước nóng tìm kiếm nún điều chỉnh nóng lạnh. Vòi nước nóng giảm nhiệt. Hơi nước loãng dần. Bỗng gã nhảy cẫng lên vòi nước nóng lại phùm phụt tung tóe. Quờ quạng một hồi thì vòi lại tịt. Nước lạnh lại xoe xóe bắn tung, tưới xuống đầu Gã.

Làu bàu.

- Ờ, không hiểu sao nữa. Khắp xứ này, trọ nhà khách nào rửa mặt rửa tay cũng bị nước từ lavabo rơi vào giày. Tắm vòi sen không bị lột da cũng cóng sun chim…

Một lát sau thì cũng êm sự. Vòi sen ổn định độ ấm nước.

- Liệu mà tắm. Nhớ đừng vặn vẹo linh tinh là bị làm lông đấy….

Gã quay lại nhìn cô. Một bờ vai gợi cảm. Ngà ngọc trai.  Quầng tím bên bờ vai như một bông hoa hồng bầm héo. Một va đập nào đó khiến cơ bắp thương tổn ngầm, tụ máu dưới da. Xương quai xanh mảnh như cánh hạc. Đôi chân thanh như sứ chuốt. Và gương mặt sáng nhòa, nhưng tiếc chẳng có điểm trội nào, dù mọi nét đều đẹp.

- Thì ra nó có vấn đề thật. Thanks ông nhiều nhiều…

- Body sóng sánh quá thế.

- Hẳn rồi. Thích không ?

Cô nàng chuyển thế đứng. Xoa lên chỗ vai bầm.

- Dấu ấn của thằng trưởng tàu. Nhìn vẫn đủ thích. Đúng không ?

- Thích.

- Dưỡng mắt đi.

Chiếc khăn tăm mở hé vòng một.

- Rồi, liếc đã thấy mồn một…như bưởi năm roi ấy nhỉ.

Gã đáp dấm dẳng.

- Sao không dám nhìn. Tận hưởng chút có sao. Mãn dục à…Ổ độ tuổi của ông điều đó thì quá sớm…

- Tận hưởng. Ok. Nhưng có điều kiện gì không?

- Cũng còn tùy.Thỏa mái đi. Toan tính gì cho mệt. Em với ông chắc cũng chỉ gặp nhau cũng giống như hai ngôi sao băng cắt quỹ đạo nhau một lần duy nhất.

Cười khì, Gã vò túm râu cằm.

-Ờ chờ chút. Ăn bưởi năm roi thì phải sẵn mấy ngàn roi trong túi mới yên tâm được.

- Tại sao các ông cứ hay so đo? Phải biết sống cho hiện hữu chứ..

Gã phảy tay, bước xuống cầu thang. Chao đảo. Như là chóng mặt. Lượng adrenalin tự sinh dâng cao trong máu. Hình ảnh bờ vai, đôi chân lộn tùng phèo, y những chiếc bóng bay bơm hơi lửng lơ hết chạm vào mũi lại va vào gó má. Thằng cha trưởng tàu vô phúc. Bướm chúa đậu nhầm hoa rữa. Cá chép rán sa miệng mèo móm râu cụt.

Ném phịch người xuống ghế lừ đừ như trúng gió. Hi, giai điệu của thằng cháu ngoại chợt vẳng. Mưa rơi thì phải bơi.  Đến tới nơi tội gì không chơi. Chậm một chút không thừa. Biêt vừa vừa là cái biết thừa. Phiêu lưu nữa à. Dục vọng. Biết sao cho cùng. Bản thảo cuốn sách đã ứng tiền hẹn trả nhà xuất bản cuối năm trong đám file nháp. Còn đâu nữa tráng niên mà đu đưa gái ngựa đua đường trường.

Cành sơn tra bỗng nghiêng ngả quật cửa kính. Gió trở chiều. Vòi nước chảy. Mùi dầu gội lô hội mát dịu. Vẳng tiếng chim hót. Chim hót trong mưa gió.

- Này…- Tiếng Nàng rơi xuống từ trên cao- Ông lấy giúp hộ chiếc balo dưới đó với.

Gã giật mình. Tấp tửng.

- Okie. Nó ở chỗ nào vậy.

- Trên sopha ấy…

Chiếc balo ở ngay trước tầm tay Gã. Nhích lại gần, nhấc chiếc balo. Nặng phết. Lọc xọc toàn hộp với chai lọ thì phải. Gã đoán hẳn là cô nàng cần thứ mỹ phẩm nào đó, trong đám hộp chai lọ này.

 

5. Đống quần áo đàn ông biến mất trên giường. Valise của Gã đặt trên kệ đá trắng góc phòng. Chiếc dây lưng da cá sấu cuộn tròn hốc tường vốn để chân nến.

  Giữa tấm đệm bông lau đỏ chói trần trái trám, cô nàng khỏa thân, hồng rực như vừa thoa lớp phấn hồng, đắp tấm khăn mỏng nằm tơ hơ chân khép, mắt khép.

- Chói chang thế này nhỉ ?

- Ông chịu khó lấy giúp tôi chiếc hộp nhựa mica vàng vàng ấy…

Gã lộn lạo chiếc balo sờ hết chiếc hộp này đến chai kia vẫn không tìm đúng.

-  Đồ hậu đậu thong manh. Tìm hộp kem bôi không xong…

Nóng mặt, gã dốc ngược balo. Đồ đạc lọc xọc rơi tung tóa mặt giường. Hộp mica vàng chềnh ềnh ngang hông cô nàng.

- Đấy,  hộp mica vàng ! quơ tay ra mà lấy.

- Đần mốc... Mở ngay cái nắp hộp ra, thoa một chút kem vào lòng bàn tay, rồi ngồi lên giường làm việc đi chứ…

- Xin lỗi, tôi là họa sỹ chứ không phải là nhân viên massage

- Họa sỹ họa seo…các ông massage thịt ôi của đám người mẫu quanh năm suốt tháng, vờ vịt. Nhanh lên, tôi đổi ý bây giờ lại tiếc…

 - Okie. Cô nhớ tiền công của tôi tính theo giờ.

- Tính cách gì cũng được. Phải đúng qui trình. Vi phạm là phạt.

 Thứ kem vàng nhoen hai bàn tay như là Gã vừa xé thịt gà trống thiến, nhưng không có xôi để thấm váng mỡ. A, xôi đây chứ đâu, gã sẽ chùi hai bàn tay lên cái khoảng trắng non mởn kia. Coi là chút thư giãn trước khi nhậu tạo đà hứng khởi thức đêm làm việc vậy chứ không phải là nghĩa vụ. Với đàn bà, sự tận tụy của người đàn ông thì phải là vô tận. Người đàn ông không có quyền đặt giới hạn tận tụy với người đàn bà. Họ nói nửa lời thì người đàn ông phải có khả năng tường diễn ra mười lời. Bổn phận đàn ông là phải phục dịch đàn bà mọi khả năng khi có thể. Và, tốt nhất là không nên tranh cãi giành thắng thua với họ. Nếu như anh muốn yên thân, toại ý…

 Thuở hai mươi, long lanh sánh chàng Ruồi trâu, gái non phố cổ, xem rạp thường vô tình tỳ bẹn kê ngực vào tay Gã. Chẳng tuần nào Gã không lượn qua mấy vựa gái trẻ, từ phố cổ đến phố mới. Nhan sắc sắp hàng từ cầu thang tầng trệt đến tầng thượng..Kỹ năng thao tác massage, theo Gã thì cũng chẳng khác mấy những động tác làm tình. Cứ vần vò, mân mê, xoay ngang, đảo dọc, lật nghiêng, đẩy ngửa, vỗ, vuốt có nhịp có điệu là khắc ra massage.

Chẳng cần giữ kẽ, Gã xuống tay bồm bộp, vã kem dưỡng da như quyệt vữa xi măng dọc tấm lưng căng, nóng rẫy như vừa dọn lớp đá cuội nung.  Gã xòa hai bàn tay nhờn kem đẩy ngược đẩy xuôi tuồn tuột lướt các tọa độ đường cong.

- Ông massage cho phụ nữ hay nhào đất sét đóng gạch thủ công kiểu Hương Canh hoăc kiểu Phù Lãng đây…

Bàn tay khựng lại, Gã cười khùng khục. Bo râu.

- Thế là mất toi tiền công.

 

6. Tiệc rượu diễn canh một, ngày đã chuyển mới. Mưa thu được dịp trút cơn . Có tiếng con tàu khách bỏ ga kéo còi đi thẳng. Chiếc máy ghi âm chim hót đang phát lại. Véo von đủ cung bậc, giống loài. Cỗ bày trên sàn trải thổ cẩm. Ba chỉ nướng quấn rau cải kiểu Hàn. Khô nhái nướng kiểu Nam bộ. Rượu ba-kích rót đầy cốc vốn dùng uống Wihsy. Không ngờ cô nàng cũng mộ điệu thuật ẩm thực. Gã lụi hụi nướng khô nhái nhưng các chi con mồi luôn bị cháy khét, khi phần thân chưa kịp chín. Dừng phắt tay cuốn thịt ba chỉ, nàng rót bát nước nóng, thả  khô nhái vào ngâm mươi phút. Khô nhái ngấm nước nóng, vớt để ráo hong trên than hoa, quả nhiên không còn chứng cháy khét.

Nàng đưa ly ngang mày.

- Mời người đàn ông xứng đáng nhất hôm nay tôi gặp.

- Còn khướt, tôi mới cán cấp độ ấy.

Cà…ạch ! Cả hai cùng ngửa. Hai chiếc cốc chỏng chơ dưới sàn.

- Tại sao tôi lại xứng đáng nhỉ ?

- Vì ông không bảo giờ hỏi lý do hành động của phụ nữ, trừ lúc này.

Cô gắp cho gã con khô chẫu chuộc,đặt chỏng trơ trong bát.

Nâng đũa, Gã tiếp cho cô miếng ba chỉ nướng tới độ, bọc lá cải xanh mỡm, tép tỏi, cọng hẹ, lát củ cải dầm, chấm tương vàng.

- Giá phòng ở đây có đắt không ?

- Tôi mời cô mà. Cô là khách của tôi.

- Tôi muốn quay lại khi có dịp.

- À ra thế.

- Giá đồ uống, thực phẩm nữa. Càng cụ thể càng tốt.

- Hôm rày thanh toán sẽ biết.

Cuộc rượu tàn. Cô nàng đơ đơ nhìn gã thăm dò.

- Tôi ngủ chỗ nào nhỉ ?

- Tất nhiên trên giường.

- Hơi chật nếu cho cả hai.

- Làm sao được. Cô chẳng thể nằm đất. Còn tôi thì càng không thể

Nàng lục balo đưa gã hộp kem đánh răng đặc biệt và hộp bao comdom. Hương chocolate.

- Thuốc đánh răng y tế có khử mùi. Còn thứ kia, đề phòng nếu ông nổi hứng không kìm được thì hãy sử dụng nó như một liệu pháp ngoại giao an toàn cho cả hai. Tôi không muốn phiêu lưu.

- Tôi đâu có thiếu mấy thứ ba bị đó.

- Nhưng tôi quen những thứ của tôi rồi.

 Nàng cau có nhìn gã gãi râu.

- Nhớ là ông không được hôn tôi đâu nhé. Nếu hôn thì phải cắt râu.

- Cô cắt cổ tôi thì cắt, chứ tôi không cắt râu…

- Tưởng ông biết tôn trọng sự bình đẳng giới chứ.

- Thì tôi vẫn đặt phụ nữ vào đúng vị trí mà như cô và họ vốn có.

 

7. Chiều tối ngày thứ 2 thì con tàu 100 tuổi khắc phục xong sự cố. Họ tới ga vườn Mai lúc 9 đêm. Người của chủ vườn Mai đã chực chờ khuân vác đồ  của Gã lên núi. Nàng được bạn trai đón. Một tay giống người Nhật.

Gã mua lô lốc nậm rượu ba-kích, sơn tra, chẫu chuộc khô, bột củ mài, thổ cẩm, vòng bạc. Đóng hai hộp. Phần cháu ngoại và phần kỉ niệm  manto vàng. Lúc thanh toán tiền ăn nghỉ, Nàng đã xin lại tờ hóa đơn, Gã ngỡ người ta lưu kỉ niệm. Cười khì, Gã xoắn râu, chẳng biết thế nào mà lần với phụ nữ hiện đại. Nhưng 24 giờ với Nàng quả là thú vị. Nàng đặc sắc trong muôn vàn sự tầm thường đàn bà. Nàng cho những thứ đàn bà vẫn cho và nhận những thứ đàn bà vẫn nhận.

Gã nôn nao sự chia tay. Chờ Nàng hỏi số điện thoại hoặc địa chỉ email mà chẳng thấy động tĩnh. Trời quyệt nắng vàng hoe lưng núi. Nàng bỗng nhao đến, dúi bì thư vào túi sau chiếc balo của gã.

- Địa chỉ liên lạc của em. Ông chú ý…

Mát lòng, gã đứng dậy hất hàm. Cậu thiếu niên H’mongz hiểu ý thúc con ngựa thồ chuyển vó.

Cuối đường Nàng bỗng ngoảnh mặt giơ tay. Phiến tay hồng mềm gợi. Xa lơi. Dung lượng Nàng nạp vào Gã đủ cần thiết. Dấu mốc phía sau. Một dấu mốc như muôn vàn. Nàng cũng dễ thương…

Lổn nhổn đá tảng, Gã  cúi buộc dây giày rón bước. Rừng mai trụi lá, tua tủa giơ cành nhánh nâu mốc như ngàn ngàn roi dâu trừ tà. Dứt đợt vẽ viết ở vườn Mai, xuống núi, đợi bên này ga tunnel Gã sực nhớ bì thư của Nàng. Mở phong giấy gấp hình chim hạc cồm cộm. Ô, tiền. Liếc mắt Gã đọc : Cảm ơn ông đã chu đáo. Đây là phần chi phí của em trong thời gian vừa rồi. 50/50 ông nhỉ. Còn ông hãy cứ rong chơi, nhưng đừng nghe dại đứa nào mà cạo râu đi nhé. Râu ông duyên lắm. 

NTTK - Tháng 9 năm 2014

 

Chia sẻ trên Facebook