CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

HOA BẠC HÀ CHƯA HẾT Ở SƠN NGUYÊN (KỲ II)

Thứ năm ngày 4 tháng 10 năm 2012 12:00 AM

Kỳ II

Tiếp theo KỲ I

4Động cơ hai kỳ Minsk păng păng xé gió hút vào kẽm núi.

Cô ta, đầu bịt khăn đỏ, giày vải cao cổ cỏ úa, váy áo lòa xòa.

Ngồi sau ngất ngưởng, hắn lóng ngóng bám víu tập hợp căng những nét cong mềm. Nước mắt tứa cay dại. Mặt rát buốt. Một cú ngoặt lái tránh đàn bò băng ngang đường, hắn suýt văng xuống. Hầy a, cô  nắm tay hắn đặt trước eo, gắt:

- Giữ nết kiểu này chết mất xác. Hầy… không muốn thì mười khách cũng chẳng đặt được một ngón tay vào em.

Quả là hắn sợ. Không rõ là sợ gì. Không biết đặt tay vào tọa độ nào cho phải. Sức sống nơi cơ thể cô như cơn cuồng phong ép nén sau lần giấy mỏng thấm nước. Hắn sợ cảm giác trong hắn sẽ bị thịt da cô lật tẩy. Mùi vải lanh mới và hình như cả mùi sữa gây thơm trong hơi thở cô tạt về phía sau. Lòng hai bàn hắn, nhận rõ từng phiến cơ bụng cô phẳng căng, đàn hồi qua từng nhịp thở.

Nhìn gương chiếu hậu, hắn thấy rung rinh trong mưa sương khuôn mặt trẻ rực má đào. Ga đều, gia cường năng lượng, con ngựa tía bị xiết cương, chiếc xe bật run. Khói xăng rộn rạo huyết quản.

Máy đạt độ bốc thì đã hết đường nhựa. Ngả đường rẽ tụt hẫng xuống khe. Dòng sông dưới chân như sợi len màu vừa bung ra trước gió. Mặt đường xói mòn. Đá gối đá. Con đường ngược núi cuộn lò xo.

Chiếc xe luôn bị hất ngang, văng chéo, trượt bánh.

Nữ họa sĩ tìm hứng cảm gì ở cuối con đường này. Không chắc nàng qua đây. Có lẽ là trò chơi ngôn ngữ trên giấy. Nhưng đã quá muộn để hắn quay lui.

Hắn quên bẵng sự đề phòng trước tấm thân gợi đến thứ sex nóng bỏng. Bao nhiêu gân cốt cánh tay hắn gồng cứng ôm chặt cái eo lưng luôn luôn chuyển dịch.

Chiếc xe máy đảo tay lái, hắn thót ngực.

- Cẩn thận. Tính mạng hai người. Không đùa nhé…

- Sợ à… a a a a!!! Sao nhát chết thế không biết. Chết trẻ chết già Giàng chấm sổ lúc mới sinh rồi…

Tiếng cười rung như chuông bạc buộc cổ ngựa đầu đàn. Tiếng cười vô tư của đứa trẻ nghịch dại. Những cú ngoặt gấp sát sạt mép vực nối tiếp cú ngoặt. Sỏi đá văng rào rào làm hạt hoa lau bay bùng.

Bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Đường càng đi càng hun hút. Chiếc xe máy và người đàn bà kết nối hữu cơ. Dường như thấy chướng ngại vật thì tay lái đã tự điều khiển tránh.

Mặt đường bỗng lù lù vật cản sạt trên ta-luy dương. Tảng đá xám cao quá tầm người. Bỏ đời. Kẻ phá đám vô tri. Thuốc Lào nghiêng ngó hòng tìm kẽ hở. Nhưng tảng đá chỉ chừa một khoảng mặt đường nửa mét sát bờ vực. 

Nhao khỏi xe, hắn giật áo cô ta.

- Bình tĩnh…

- Khách thích chờ. Hầy a…

Thúc bánh xe vào tảng đá, chiếc xe khựng lại, cô ta đành tắt máy.

Hắn nhẹ người.

Cảm giác dấp dính, hắn nhìn xuống hai bàn tay mình. Làm sao mà mồ hôi hắn bỗng nhiên có màu trắng. Thơm ngậy. Không phải mồ hôi mà là sữa. Sữa người. Sữa của con trẻ chưa kịp bú.

Người đàn bà quay đi. Chiếc khăn len đỏ trùm đầu hí hoáy luồn tay trong áo. Hắn thoáng thấy ngực áo sữa còn đọng ngấn. Hắn nhớ đến đôi tất len con trẻ đan dở.

- Được mấy tháng…mà đã bỏ con đi làm?.

Người mẹ trẻ ngơ ngơ. Hình như cô ta sợ vì để sữa làm ướt tay hắn:

- Em không cố ý làm bẩn khách. Khách để em tìm nước rửa tay đền cho…

Hắn quay đi. Nhìn bốn bề. Đâu cũng núi đá hoang. Đen và xám. Lô nhô những đống thân cây ngô đã thu bắp mùa trước, dựng ngả ngọn vào nhau gốc choãi ra đang ngả màu nâu thẫm. Mẹ già Hmôngz gùi bó thân ngô ngang lưng, bước giật cục nơi lối mòn có hoa bạc hà rung rinh tím.

- Nghỉ xả hơi chút đã. Khát nước, Thuốc Lào à.

Hắn lấy chai nước lọc, hộp bánh biscuit mặn trong ba-lô buộc sau xe.

Hắn mời. Người đàn bà xua tay, nhích ra xa.

- Không đói nhưng cũng khát chứ. Em uống nước đi.

- Không.

- Nước, bánh của khách thì cũng giống nước, bánh của em. Chê à?

- Không chê.

- Không chê thì phải ăn phải uống chứ.

- Không - ăn - không - uống.

Ngán ngẩm, khát nhưng hắn cũng chỉ nhấp giọng. Gói bánh bóc ra lại cất vào. Mười mươi hắn nghĩ đến việc phải bỏ dở lộ trình. Không thể khênh nổi chiếc Minsk gần hai tạ vượt qua tảng đá con voi. Hắn đợi cô ta thú nhận thất bại.

Từ vết trượt của tảng đá ri rỉ mạch nước nhỏ giọt qua đầu rễ cây buột đứt. Lựa chiếc lá tống quán ít lỗ sâu, ngắt làm chiếc chén nhỏ, cô ta hứng nước giọt ngửa cổ chóp chép. Đôi môi bỗng đỏ thậm và hàm răng bỗng lóa sáng.

Nín thít quan sát, người đàn bà trẻ ướm bước chân đo khoảng cách tảng đá với mép vực. Bậm môi, cô ta ra dấu cho hắn vượt sang bên kia hòn đá mà đợi. Khùng. Nhăn mặt, hắn xòe hai bàn tay vẫy vẫy.

- Chẳng lẽ cô làm con chim bay qua à?

Đôi mắt một mí xếch ngược nhìn hắn cao ngạo. Buộc lại chiếc khăn đỏ trên đầu, cô khởi động máy. Nhổ nước bọt, xoa tay, xoa hai gò má nhợt tái.

Túm chặt tay lái chiếc xe, hắn chợt hiến kế: Rằng, hai người ở hai bên khe đường hẹp, một người đẩy, một người đón, chắc sẽ đưa chiếc Minsk cồng kềnh thoát được.

Người đàn bà bật cười  búng vào bình xăng, hỏi lý:

- Nó nặng như con bò đực thế này. Khách túm đuôi, em túm sừng. Hòn đá to rộng hơn mấy lần con bò. Mặt đường hẹp như kẽ đá. Đứng vào chỗ nào chứ.

Để hắn yên với sáng kiến ngu ngơ. Minsk cài số một gấm gừ nhích dần đối diện khoảng cách mặt đường giữa tảng đá và mép vực.Tiếng nuôi ga đều đều.

Hắn hiểu ý liều của cô. Với khe hở hơn nửa mét mà lách qua bên kia liệu có khả thi. May rủi. Sự an lành phụ thuộc vào số phận. Chỉ xao động phần mười giây là xe người thõm xuống vực xám hút.

Mũi tên đã nhấp nhứ phóng đi…

 

5. Ánh sáng nhạt của buổi chiều nhợt mưa bụi lạnh cóng đột ngột bao trùm khi vượt qua đỉnh núi rồi rơi tự do xuống dốc.

Tiết kiệm xăng, tắt máy thả trôi. Chạm tới đồn binh khố xanh hoang phế, người đàn bà trẻ khan khan kêu, hơi thở trắng khói:

- Hầy a thế mà cũng đến được nơi… Em cũng thấy mình giỏi thật.

Bản Hmôngz co ro nằm trên đỉnh dãy núi đất gồ lên giữa thung núi chia ba ngả đường như ba khuỷu tay giao nhau chạy tuột vào chân vách đá răng cưa. Đồn biên phòng. Trạm bưu điện không cột an-ten. Nhà đất lè tè. Mái ngói. Mái lợp gỗ chẻ. Tường nẻ lọt bàn tay. Cái rét như lưỡi dao cạo bẻ ngang khía vào da thịt.

Họa sĩ lại thử thách kiên nhẫn của hắn. Chị đã rời đây cùng đoàn đi thực tế của một hãng phim tình cờ gặp. Một điểm hẹn gặp ở thì tương lai được xác lập gửi lại trong ngăn kéo của ông chủ nhà trọ nồng mùi nước đái ngựa.

Message không tác dụng.

Bao cực nhọc ngấm trong cơ bắp xương khớp hòa nỗi thất vọng bỗng ùa ra. Ném mình xuống vỉa hè đất nện ken đá. Kêu to một tiếng...

- Bị ma gió nhập. Mặt như rửa nước đậu thế này.

Người đàn bà gần như giật lấy bàn tay hắn áp lên má.

Hắn như chạm vào lớp băng mỏng… bỗng lớp băng tan biến, cảm giác dưới bàn tay là than lửa. Một nụ cười rạng rỡ xóa đi sự phai bạc của gió rét in hằn trên gương ngây dại. Hàm răng sao mà trắng. Nó ám ảnh hắn. Lúc xa lúc gần.

- Lòng tay vẫn ấm …không sao hết khách à…Em lạc gần hết vía.

Đã nghĩ chia tay cô ở đây. Người lái xe ôm quay lại đường cũ. Còn hắn sẽ tháp tùng họa sĩ tiếp lộ trình.

Cái cần nhất lúc này là kiếm ổ trụ qua đêm. Chắc không đâu khác, ngoài cái nhà nghỉ nồng nước đái ngựa. Bữa trưa sơ sài đã cách đây gần 6 tiếng. Hắn đang teo lại vì đói vì cái rét bạc màu núi.

Sáng mai hắn vẫn phải thuê tay lái xe ôm nào đó dày dạn. Không lựa chọn nào khác, hắn đuổi theo sự đỏng đảnh của nữ họa sĩ.      

Có lẽ cần thương lượng nhờ Thuốc Lào tiếp tục giúp. Hắn nghĩ.

- Bắp ngô thối mất à?

Bỗng nhiên cô ta bạo dạn.

- Ừ, bắp ngô của tôi nửa bị thối nửa bị chuột gặm…

- Hầy a…

Hắn ể oải cười. Người đàn bà trẻ tháo cởi ba lô túi gói của hắn chằng buộc như quấn trói tử tù trên xe.

Lão chủ trọ, môi lá tre héo, vành trên sẹo bổ dọc, đầu hói như mông đít bà góa ngửa sau gáy chiếc mũ nồi bóng nhẫy. Lão a a reo khi mang đồ của hắn vào nhà. 

Hắn đặt hai phòng và bữa tối nhiều rau cải ngồng.

Lão chủ trọ đưa chót lưỡi liếm môi ậm ừ, phòng ngủ thì không vấn đề, nhưng khoản nấu ăn thì không dám phục vụ.

- Hầy a, em không được ở đây nữa. Khách trả tiền xe ôm để em về. 

Thuốc Lào đã gọn ngàng ngồi trên xe, hơi cúi.

- Cô không điên đấy chứ!

Hắn chỉ muốn điều tốt cho cô. Cô ta chơi khó. Cô đã lách qua khe đường hẹp như tài tử đóng thế. Ngoan cố không đụng đến bánh và nước lọc hắn mời. Ngồi xếp bằng trên tảng đá cao, cô bốc mèn mén, nhai bền bỉ với rau ngải xào muối ớt. Phớt lờ khuyến khích hay van nài từ hắn.

Cô không làm phiền hắn, thì hắn càng bị thấy phiền. Hắn cố không muốn làm cô mếch lòng thì chính hắn lại bị cô làm cho mếch lòng với cảm giác có lỗi ở đâu đó. Lỗi của người đã bỏ tiền ra thuê nhân công.

Giờ thì cô ta đòi về. Trả tiền công xong là xong. Dấu chấm. Nhưng hai bên dấu chấm là hắn với người đàn bà trẻ ngực ròng ròng sữa. Hắn sẽ ra sao đêm nay khi cứ phải tưởng tưởng tai ương xảy ra hay không xảy ra với cô. Không tử tế, nhưng hắn không muốn mất ngủ vì một mụ xe ôm. 

- Khách, trả tiền để em về M.V.

Có ai định quỵt tiền đâu. Ngọn lửa bỗng táp qua mặt, hắn điên tiết giật tung chìa khóa xe máy, bợp một cái tát, chiếc khăn len đỏ trùm đầu buột rơi xuống bùn.

- Về …về, này thì về!  Cô báo hại tôi à?

Hê hê, tràn khoái cảm nhẹ bâng. Hắn đã thật ghê gớm, dữ dằn. Bao nhiêu ghìm nén suốt chặng đường tiêu tán sạch làu.

Rút soạt chiếc ví hắn ném vào người cô.

- Đấy, có đủ tiền, thích bao nhiêu cứ cầm lấy mà về. Cô về cho ma nó bắt dọc đường…

Người đàn bà bất lực phản vệ. Hắn vung chân bồi cú đá thị uy vào chiếc xe máy. Mũi giày chưa chạm tới lốc máy, thì núm cao su bọc lõi sắt làm bàn để chân đã đón đợi cổ chân. Kịch. Bật ngửa, hắn ngã phệt. Hắn…

 

6. Hắn không ảo tưởng về chốn nghỉ đêm. Tâm lý đã chuẩn bị, nhưng hắn không khỏi phát sốt trước hiện thực. Chậu rửa mặt, nước chảy vào chân. Chăn đắp ố vàng, dù đó là vải bông hoa đào, đặt tay lên là cảm được sự dấp dính của bao lượt người để lại mồ hôi. Đệm loang lổ dấu tích những chất lỏng đầy nghi ngờ…

Bóng điện quả nhót gài trong mớ dây điện xanh đỏ trên tường đất không đủ sáng, phải cậy đến hai cây nến tiếp sức. Mông vừa đặt xuống giường đã nhói kim châm. Đàn rệp đã kịp chọc vòi vào kẽ ngón. Hắn  suýt nôn khi mùi a-xít tỏa ra từ những con rệp bị di nát…

Nếu không có rệp thì hắn cũng không thể ngủ. Cái yên hùng phách lối của hắn đã lĩnh quả. Cổ chân trái sưng nhức. Giá lạnh khiến hắn ngồi im, nhưng cũng làm hắn hoang mang, ủ dột, động cựa bấn loạn.

Phòng bên, dội sang tiếng lục cục, tiếng vớt nước lóc óc trong chậu gỗ. Có lẽ bây giờ cô ta mới có thể chăm sóc bản thân. Hắn hình dung tấm thân đàn bà trần truồng, sung mãn. Bầu sữa ròng ròng giọt. Bàn tay miết trên khoang ngực. Đâu đó trên cái móc quần áo bằng sừng dê treo mớ váy áo vải lanh mới.

Một mùi tê buồn lan tỏa. Hình như mùi hương vẫn còn ngấm nơi bàn tay hắn. Hướng về nơi mùi hương nồng dậy, hắn thấy nền đất nện nước lênh loang. Cái chậu rửa lại rỉ nước. Bình nước thẩm thấu. Qua mờ ánh nến, hắn giật mình vì màu nước trắng sữa. Lẽ nào người mẹ đã phải vắt bỏ bầu vú cương sữa.

Cô ta đã đỡ hắn ngồi dậy sau cú đá làm le thảm hại. Không nửa lời trách, người đàn bà trẻ nhẫn nhịn, hồn nhiên chấp nhận sự vô lối của hắn.

Chẳng biết cô xoay đâu món vỏ cây gạo mọc ngoài nương đá, sao vàng làm thuốc đắp vết sưng đau cho hắn cùng lúc kiếm thức ăn nấu bữa tối.

Mâm nhôm rúm ró, quăn mép. Một đôi đũa, một chiếc bát. Rau cải ngồng xào vừa rời bếp, mỡ đã đông cứng trắng xóa. Tóp mỡ bò rang muối khô xác như đá cuội. Thứ mỡ vụn thường bám trong nội tạng con vật. Hẳn là bò chết rét. Cơm gạo nương đã hả mùi. Món ngồng tươi phấn chẳng hiểu vì đâu mà có. Hắn tròn mắt nhìn cô chế biến. Để nguyên cả cây cải, cầm gốc rũ rũ kẹp vào bên nách kéo roạt roạt mấy lần liền, lại cầm gốc rũ rũ, lại kẹp nách roạt roạt …khi cây cải dập đều thì hai tay nắm dọc thân, vặn ngược chiều ra một nắm rau đứt rời. Mỗi nắm rau liền được ném ngay vào chảo gang còn sánh mỡ bò vừa rán còn chừa lại đáy chảo. Thứ mỡ bò béo ngậy nức mũi như bơ.

Ngồi khấp lấp trong góc, hắn ngắm. Cô thiêu thiêu nhìn lửa trong khoang bếp lò đất sét. Đôi mắt hoang vắng, quẩn quanh những năng lượng dư thừa và bất lực. Đôi mắt biết rõ sự cô độc của mình và mặc nhiên chấp nhận nó như chấp nhận miền đá nhiều hơn đất đã sinh ra cô. Như là nương ngô thì phải ở núi cao, mùa đông thì sương giá.

May, hắn đã biết là không nên ép cô ngồi ăn cùng.

Bầy gián từ đâu đó túa ra như đám bã trầu biết bay. Mùi thức ăn bay lẫn mùi khói cũ. Hắn nhai trậm triệu trong tiếng gián xòe cánh.

Đến lượt hắn ngồi canh lửa.

Lèn ự củi vào bếp lò, hắn quạt thốc lửa những mong hơi nóng sẽ làm cơm canh để phần cô bớt nguội lạnh. Quay lưng lại phía hắn, cô ngồi ăn trong bóng mình hắt xuống chiếc mâm tối sẫm.

Khẩu phần riêng của người đàn bà trẻ mang theo vẫn món rau ngải xào khan xoăn xuýt như chè búp vò tay. Hẳn món rau ngải hẳn phải độc vị lắm. Tò mò, hắn nhón mươi cọng bỏ tọt nhai rau ráu. Vị đắng dấm dứt tràn trề khoang miệng. Nhè ra thì ngại, mà nuốt vào thì quá sức.

- Hầy…không ăn quen thì bỏ đi chứ…ngốc thế.

Hắn vẫn chưa thôi ngạc nhiên vì cô dễ dàng tha thứ cho cái bạt tai.

- Đắng như ký ninh… cũng ăn được…tôi phục cô.

- Muốn hết đau người thì phải ăn đắng thôi.

- Tôi đã rất …rất…không phải…

- Đánh cũng tốt. Nhiều đàn bà Hmôngz không được chồng đánh cũng tủi thân. Không được khách đánh thì em đang trên đường về M.V. Rét lắm…Nhưng thế này cũng không thích lắm…

- Vì sao không thích?

- Không thích những thứ mà em không chảy mồ hôi cũng được hưởng…Phải trồng ngô mới có  mèn mén ăn chứ.

- Thì…cô…cô… vẫn đang bỏ sức lực …

- Đâu mà, bữa ăn này, ngủ nhà khách đẹp này…Em không đáng được có đâu. Em xe ôm…nhận tiền làm xe ôm thôi.

- Đàn bà nuôi con nhỏ…sao lại làm xe ôm…?

Đôi mắt một mí mở to nhìn hắn ngỡ ngàng.

Giờ thì tiếng vớt nước đã thôi óc ách trong thùng gỗ.

Có lẽ đêm nay Thuốc Lào sẽ ngon giấc.

Để nguyên giày, hắn ngả xuống chiếc giường, có lẽ tiếp nhận lần lượt thì đã đủ quân số một sư đoàn nằm nghỉ. Vặn vẹo mươi động tác giãn người, hắn thấp thỏm đợi những cú tấn công tiếp theo của bầy rệp đói. Mẹ khỉ, trời rét nằm thì cảm thấy rét hơn là ngồi, dù là vẫn từng ấy thứ quần áo trên người. Cái phản xạ đòi phải đắp chăn ấm trong mùa đông của cơ thể thật lạ lùng.

Nơi thắt lưng hắn hình như đang có con rệp ngọ nguậy.

Trong quầng sáng thoi thóp, ý nghĩ cũng hỗn mang sột sệt như nồi cám chưa nhuyễn. Sự chuyển dịch của hai số phận đã giao cắt nhau trong một lát mỏng. Đáng lẽ nghĩ đến người hoạ sĩ đang lần theo dấu, thì hắn lại bận lòng về người làm công.

Lật mình, hắn mò xuống bếp cời cời que cặp vun lại vụn than hồng le lói ẩn giữa tàn tro trắng xốp. Những mẩu củi vốn đã khô giờ lại bị cái lạnh vắt kiệt những phân tử nước cuối cùng giữa các lớp xenluylô vừa bị ném vào lửa đã bừng cháy tự bên trong.

 

7. Chiếc Minsk hết xăng.

Búng vào bình xăng như cái bong bóng trâu đựng rượu có logo con cò duỗi chân, coong coong âm thanh vang lên, hắn tái mặt. Giữa đèo núi thì lấy đâu ra cây xăng. Hai mẹ con Thuốc Lào cưng nựng, quấn quýt nhau, nên hắn không muốn báo ngay cái tin không vui kia.

Gồng mình hắn đẩy chiếc Minsk nép gọn bên vách núi. Xuyên qua nắng sơn nguyên vàng trong hổ phách cánh ong mật xoáy tít về phía màu hoa bạc hà. Con đường vòng vo mất hút trong ngoắt ngoéo của những kẽm núi gấp nếp như cạp váy Hmôngz.

Đêm qua, chẳng rõ hắn ngồi bao lâu trước bếp lửa.

Nhưng lúc hắn trở dậy thì lại thấy mình nằm trên giường. Trần truồng. Miệng nhạt như vừa nhằn khúc mía non.  Mùi rượu ngải. Ngải tươi và mùi đàn bà ngầy ngậy thấm đẫm đâu đó. Quờ sang bên thì ngón tay đan vướng trong mái tóc dài, hắn hoang mang gặp ngay bầu vú mâng mẩng nóng rẫy như lò than gỗ ghiến ngậm lửa…

Ma ám hay là hắn rơi về giấc mơ sắc giới tuổi vị thành niên. Hắn không rõ là nên thu tay về hay cứ lóng ngóng nơi chốn ma mị rộn rực. Bàn tay ướt. Mùi sữa. Hắn lo sợ khép ngón lại. Người nằm bên bỗng cựa mình xoay nghiêng đưa tay choàng lấy hắn. Một bàn tay thô nặng, lòng tay thô nhám như giấy ráp đánh bóng gỗ trượt trên ngực hắn.

Hắn sờ tìm quần áo, đụng vào nếp chăn bùng nhùng, cảm giác lạnh nhói bỗng chói lên, hắn nắm phải chiếc điện thoại. 

Sợ hãi chạy dọc sống lưng rùng mình, hắn không biết mình đã hành xử ra sao. Hắn nhớ mười mươi mình không uống rượu, không ăn, không uống thức lạ, không làm gì trái lẽ, ngồi sưởi lửa một mình. Hắn không thể gây chuyện.

Gương mặt loem nhoem son phấn rẻ tiền, gian phòng trọ đằng sau cái quán karaoke u tối bỗng ám ảnh hắn. Cô ta giăng bẫy. Mà cũng có thể hắn trong khoảng khắc điên rồ chui vào rọ. Gái đã từng làm tiếp viên trong phòng hát karaoke thì sá gì mà không kiếm thêm khi gặp cơ.

Hắn không tin hắn đã hành động bản năng. Mà, với Thuốc Lào, thì lạ, trong hắn cũng không mảy nghĩ rằng cô đã mờ ám. Hình ảnh cô vẫn ngây ngốc và tin cậy.

Hắn sẽ lách thoát ra khỏi cánh tay đang muốn giữ chặt mình. Bật màn hình chiếc điện thoại, hắn thấy quần áo được gấp xếp cuối giường. Quần áo hắn được gấp, có nghĩa là cô ta có thời gian suy xét và hoàn toàn chủ động. Vậy, hắn chỉ là nạn nhân…

Người đàn bà say ngủ bỗng trở mình, vặn vẹo, miệng mấp mấy, tấm chăn đắp buột xuống. Một miền trắng ngần thây lẩy như kích thêm ánh sáng của  ánh sáng màn hình điện thoại.

Cái gì đó đen tối lại nhen lên trong hắn. Cô ta giả vờ. Dại gì mà hắn không bóc mẽ cô ta ngay. Để sáng banh thì biết nói thế nào.

Bị dựng dậy đột ngột, tóc xù tổ quạ, lại bị hắn ném chiếc áo len màu hoa mười giờ vào mặt, Thuốc Lào ngơ ngác ngúc ngắc cái đầu.

Dằn giọng, hắn cộc cằn:

- Thế này là thế nào? Cô bày trò hả?

Đôi mắt một mí ngơ ngơ.

- Cô định… tôi à. Cô định …

Ngồi dậy, người đàn bà chậm rãi buộc tóc, luồn tay áo len, bùng nhùng quần áo chưa hết ngái ngủ.

- Khách làm sao à? Không trêu mà cứ như chó đực xích bờ rào đá thế.

Bứ lời, hắn vung tay loạn…

- Cô…cô …cô…

- Mải sưởi lửa, khách ngủ gật ngã ngửa ra đất đấy. Không biết à. Bị cảm nửa nóng nửa lạnh đấy. Em không kịp thời ủ ẩm, chữa thuốc thì khách bị cấm khẩu rồi.

Ánh mắt trong veo của Thuốc Lào như muốn tỏ sự kinh ngạc, rằng sự việc đơn giản thế mà khách phải thắc mắc. 

Hắn từng nghe nói đến chứng nhiễm lạnh ở sơn nguyên. Sưởi ấm trước mặt, nhưng sau lưng bị cóng rét. Nếu ai mắc chứng ấy thì phải có người khác giới đổ rượu gừng, xoa, cho ngửi dấm và chữa mẹo bằng cách dùng chính cơ thể ôm ấp sưởi ấm thì tránh được chứng thương hàn liệt thanh.

Hình ảnh hắn còn nhớ được từ hồi đêm là hình ảnh ngọn lửa trong lò đất chứ không phải chiếc giường. Có thể hắn đã gục xuống thiếp đi dưới nền đất lạnh. Có thể thật thế chỉ đến vậy, hắn cảm lạnh mấp mé hôn mê.

Quỳ trên giường người đàn bà trẻ rém lại đệm.

Dưới đệm cỏ là những túm lá tươi phả ra mùi thơm hắc, nhồn nhột, muốn hắt hơi mà hắn không thể. Hình như thứ lá làm thuốc ấy, cô mới hái chập tối. Thứ lá đó còn có tác dụng đuổi rệp.

- Khách mau nằm xuống…Khách vẫn như con bò cày nương say nắng ngã nước đấy…Đừng bị xấu hổ mà sang giường phòng bên rệp đói nó gặm hết thịt.

Hắn trùm kín chăn yên lặng.

N.T.T.K

(Còn tiếp)

 

Chia sẻ trên Facebook