CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

HOA BẠC HÀ CHƯA HẾT Ở SƠN NGUYÊN (KỲ IV)

Thứ ba ngày 27 tháng 11 năm 2012 12:00 AM

Kỳ IV

Tiếp theo KỲ III

Con đường bê tông lờ mờ xuyên qua sương mù buốt nhức như trong hầm lạnh hướng về ruột núi đá. Bệnh viện ở dưới hàng samu lô nhô chóp ngọn kia rồi.

Hỏa lò sưởi than đã tàn. Thuốc Lào co con tôm trên chiếc ghế băng, nghe động bước chân vội chồm dậy. Hắn lại tưởng phải đợi cô thức giấc.

Cô chưa kịp vén tóc, hắn đặt hộp cháo bên cạnh, trên nan ghế gỗ và đỡ lấy lòng bàn tay sần sùi, trịnh trọng đặt vào những vết chai sạn như đá cuội dập vỡ chiếc phong bì.

- Đây là tiền công của Thuốc Lào. Nhé…Và…tôi có thêm mấy đồng cho thằng cu Chơ…

Hổn hển hắn nói nhanh như sợ sắp bị kết tội cấm nói.

Người đàn bà trẻ ngồi bất động, chiếc phong bì vẫn nằm giữa những ngón tay thô kệch như gốc ngô khô bật rời hốc đá không thể khép lại.

Cởi ba lô buộc sau chiếc Minsk, cạnh gốc đào nơi góc sân xong hắn nói thêm:

- Cảm ơn…đã nhiệt tình… Chúng tôi còn ở đây, khách sạn Phố cổ, gần quán cháo ấu tẩu…

Như vừa hẩy được tảng đá đè trên ngực lăn xuống vực, hắn chúi đầu quay bước.

                   

10.

Căn phòng trọ sơ sài. Chăn đệm thơm đắng, ngăm mùi ngải khô. Thức giấc khi tiếng hí đầu tiên của con ngựa đầu tiên đến, nhưng hắn chưa có lý do để dậy. Phòng bên, cô bạn họa sĩ mũm mĩm cậm kịch tụt xuống cầu thang sặc mùi khói đi «tận hưởng phố cổ Đ.V buổi sớm mùa đông».

Hắn nghe từng bước chân lắng trên mặt đường đá đoán người già, trẻ gùi vác món hàng nặng, nhẹ. Nghe tiếng, hình dung gương mặt sau vành mũ vành khăn.

Đã cay mùi khói của chảo thắng cố chợ phiên. Mùi ngồng các loại rau cải.

Lúc rời bệnh viện đã ba giờ sáng, hắn ngã nhào vào giường. Giấc ngủ ngắn, nhưng sâu. Im lặng và thanh thản. Hắn kiêu hãnh với hắn. Phải, một chút tử tế. Mẹ con Thuốc Lào sẽ mua con bê, mua ong mật khi mùa hoa bạc hà sơn nguyên chưa tàn. Nếu hắn không hành động, phải bao nhiêu lần làm việc sau khi nhận tin nhắn thì Thuốc Lào mới đủ tiền.

 

Cánh cửa phòng hắn bỗng gõ gấp gấp. Chẳng lẽ họa sĩ bỏ cuộc tản bộ khám phá sớm mai phố núi. Lễ tân cũng không thể làm phiền, hắn không đặt ăn ở khách sạn...

Giật mình. Đứng trước hắn: Người đàn bà lái xe ôm. Đôi mắt một mí long lên giận dữ. Màu tím hoa bạc hà trong mắt thành màu thép xám. Trong những ngón tay thô ráp là chiếc phong bì hoa văn cuộn thừng bốn mép. Váy áo Hmôngz trắng đung đưa, khăn len đỏ dường như rực rỡ hơn. Hắn dụi mắt.

Thì ra Thuốc Lào là người đàn bà nhan sắc.

Mẹ mặc đẹp đi chợ chơi, con ốm nằm mình.

Có lẽ hắn lại phải vào bệnh viện xem thằng nhóc.

 

- Anh coi thường người Hmôngz nhiều rồi.

- ……………………….

- Người Hmôngz không lấy không của ai một hạt mạch ba góc. Em đã lấy đủ lại số tiền công, nhưng đây vẫn còn quá thừa.

Cô ấn vào tay hắn chiếc phong bì. Những vết chai nơi lòng tay cô hình như sắc cạnh hơn trong cái lạnh buổi sớm.

Không ngờ sự chân tình thuần khiết của hắn lại ẩn chứa tín hiệu xúc phạm.

Một lần nữa, hắn cố diễn giải cho Thuốc Lào hiểu, món tiền đó chỉ là món quà vô tư, không vì bất kỳ điều gì ngoài sự giúp đỡ bình thường.

- Khách muốn giúp thật lòng thì anh phải lấy thứ gì của em chứ. Uống của anh một bát rượu thì phải trả lại anh một bát rượu. Em muốn tiền nhưng em không dám trái lời tổ tiên. Phải công bằng. Không được lấy không, ăn không, uống không.

Oái oăm cho hắn, ngỡ mình được chút thanh thản khi bỏ tiền mua thanh thản cho lương tâm. Mà sao cô ta lại rối rắm thế không biết. Cần tiền, có người cho tiền thì lấy quách cho xong. Con trai ốm đang không tiền lại còn đi tìm người cho tiền cật vấn lẽ công bằng.

Hắn quắc lên, muốn ném những từ ngữ câm lặng qua ánh mắt:

- Tại sao cô lôi thôi làm vậy. Tôi chỉ giúp cô vô tư, không đòi hỏi gì cô phải đáp lại. Cô muốn đổi lại thật à. Cô có cái gì để đáp lại tôi. Tấm thân của cô chăng. Chẳng nhẽ cô lại mang nó ra để trả tôi.

Đôi mắt một mí mệt mỏi cụp xuống, người đàn bà trẻ buông lời:

- Thế cũng tốt đấy …

- Đây rồi…bò ở đây, ong mật cũng ở đây…cô …cô còn muốn gì nữa…

Hắn quật chiếc phong bì xuống đệm giường.

Giấu tay sau lưng, Thuốc Lào buồn rầu nhìn chiếc phong bì hoa văn dây thừng trước mặt. Cô ngồi thụp xuống, nước mắt lã chã.

 

11.

- Sao. Vụ gì nữa. Buồn như chó cắn cả mấy chân một lúc zdậy?

Cô bạn họa sĩ hất hàm. Hắn kéo ghế cho chị ngồi xuống đối diện. Quay vào phía trong hắn gọi thêm cà phê đen đá. Phố chợ Đ.V đang cơn nồng nàn sắc màu. Cái quán cóc bên lề đường chạy ngang hông chợ sắp bị người đi chợ che kín lối vào.

- Chẳng lẽ tôi có vẻ buồn trình bày trên mặt.

- Ờ…gió hơi thổi là nổ tanh tách. Sâu sắc gì đâu…

Nhấp ngụm cà phê đen sánh hương vị sơn nguyên, hắn ngắc ngứ. Hắn cần hối lỗi hay phải cởi bỏ đây. Tìm kiếm sự lạnh lùng có thể, hắn kể lại vụ Thuốc Lào ăn mặc đẹp. Kể hết không giấu một mảy tế nhị. Việc này giờ một mình hắn không thể gánh nổi.

Tay chống má, họa sĩ nhìn chăm chăm cốc đá tan chảy mà không biết rằng phin cà phê đã cạn róc. Bỗng chị ngẩng lên, gương mặt ngăm đen phúc hậu đỏ bừng:

- Thiệt hả. Những vụ kiểu này, tui nghe đã nhiều. Nửa tin nửa không. Chậc. thương thì thương cho hết. Cảm giác thế nào…

Hắn phẩy tay cười gượng. Họa sĩ biết lỡ lời.

Chị vội hướng câu chuyện đến tập tục, lòng kiêu hãnh, tự trọng. Rằng người Hmôngz với quan niệm mở về sex, thì đàn bà có con đắt giá hơn gái trinh. Một tộc người đề cao sự công bằng trong mọi mối quan hệ. Đó chính là biểu hiện của lòng tôn trọng phẩm giá. 

- Đâu phải là tôi không tôn trọng cô ấy.

- Nhưng truyền thống của cô ấy và chính bản thân cô ấy lại cho rằng anh đã không thực sự tôn trọng.

Và họa sĩ kể mẩu chuyện. Một người bạn tò mò thế giới đèn đỏ. Người đẹp bán hoa vừa khép cửa phòng đã tốc ngay váy, giục: "Nhanh nhanh lên anh, em buồn ngủ lắm rồi!". Trót thể hiện là tay chơi, nhưng anh ta đã mất hứng. Tiu nghỉu, mềm nhẽo. Tung chiếc quần lót vào háng anh ta, cô ta cười khẩy. Và anh ta cũng nổi khùng và ném xấp tiền lên ngực cô ta, quát: "Cần thứ này chứ gì. Cầm lấy và biến đi…" Cô ta rướn người đưa ngón chân móng tô son tím khều chiếc xi-líp đăng-ten mầu cà phê xong nhả phọt một câu: «Đúng là tôi luôn cần tiền. Lúc nào cũng cần. Nhưng hôm nay… với ông thì không, rõ chưa?»

Họa sĩ đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn, chọc.

- Hầy a…sao ngây thỗn zvậy hà…

Chẳng hiểu hắn phản ứng ra sao mà chị vội né người.

Chiếc bút kim và cuốn sổ tay ghi chép ký họa rơi phịch xuống nền nhà lát đá.

 

12.

Chợ tàn. Dấu tích bếp lửa. Phân gia súc. Ruồi.

Bên những cột trụ đá đỡ vòm nhà chợ, vệ cỏ lối rẽ vào núi la liệt người say nằm rải rác. Đàn ông đơn thân. Đàn bà một mình. Đàn bà đứng xe lanh che ô bên người chồng ôm hờ chiếc lù cở. Đàn ông ôm hai chân, nghẹo thúc đầu vào háng vợ . Cặn khói và mỡ động vật bám víu vào tập hợp gạch đá gọi là kiến trúc chợ phố cổ.

Chẳng hiểu họa sĩ đã biến đâu. Máu phiêu dạt khó lường. Giơ máy ảnh lên hắn nhấp nhứ định chụp mấy tư thế người say biếu cô làm tài liệu. Nhưng một cảm nào đó, như là sự bất nhẫn khiến hắn không thể bấm máy.

Chính lúc đó hắn lại gặp Thuốc Lào.

Dựa lựng vào cột đá, cô tái xám ngồi bệt chân duỗi dài như trẻ em chơi nu na nu nuống, váy tốc lưng đùi, đầu nghẹo bên vai, chiếc khăn đỏ trùm đầu vo tròn trong tay, manh áo trắng phong phanh loang ngấn mồ hôi và tro bụi.

Hắn không dám nghĩ cô ta bỏ thằng Chơ nằm một mình đi chợ uống rượu. Quả là không bình thường với hắn. Thuốc Lào ở đỉnh núi, còn hắn từ đỉnh núi còn xa chân núi nhiều sông nhiều suối nữa. Hắn và Thuốc Lào mỗi người ở một thang nấc giá trị. Nào biết đâu kém đâu hơn.

Cúi xuống, hắn cầm bàn tay Thuốc Lào lay lắc. Gọi. Kêu. Mặc, cô vẫn hồn nhiên ngặt nghẹo thở đều. Thắng cố và rượu ngô hòa quyện trong hơi thở người say lẫn cả mùi sữa ướt đầm nơi ngực áo trắng. Sáng nay thằng Chơ được ti chưa không biết nữa.

Gã xe ôm choàng áo Na-to đô vâm, hong hóng ngược xuôi bên chiếc xe máy Tàu tím than, mừng rơn khi được hắn yêu cầu dìu Thuốc Lào về khách sạn Phố cổ.

Nếu không có gã xe ôm thì mình hắn không thể nào dìu nổi Thuốc Lào  ngược cái cầu thang dốc gắt tận tầng năm.  

- Sếp sành mắt khiếp, hàng họ tinh khôi thiên nhiên…- Ngó vẻ mặt hắn, gã bỗng rối rít - Lỗi sếp…lỗi …lỗi sếp…

Và thật thà gã đổi giọng ngậm ngùi:

- Cô bé từng là bông hoa huệ hoang dã đẹp nhất vùng sơn nguyên.

- Quen à?

- Dạ…biết.           

Gã nhiệt tình giúp hắn giặt khăn, lau mặt, kê gối đặt Thuốc Lào nằm ngay ngắn. Đợi cô nằm yên trong phòng, hắn theo chân gã xe ôm xuống quầy bar.

Từ chối tiền công, gã nhận của hắn bao thuốc.

- …Nó theo một thanh niên người xuôi khi đang học nội trú. Thằng kia, con ông phó ban định canh định cư. Nghiện. Giờ nó nuôi con một mình. Quanh vùng hầu như ai cũng biết mẹ con nó. Hôm nay chắc nó lại đi giao lưu quá đà. Sếp mà không cho bốc nó về thì cứ nằm bẹp xó chợ đến tối tỉnh lúc nào thì dậy lúc ấy.

Hắn cũng đã hình dung đến một Thuốc Lào có sơ đồ số phận khác thường. Nhưng vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Thuốc Lào say như bình vôi sứt quai trong phòng trọ của hắn.

Vậy có nghĩa là thằng Chơ lại được đem gửi ở đâu đó.

Hắn trở lại khách sạn Phố Cổ.


13.

Bỗng dưng kế hoạch thay đổi. Họa sĩ không thích ở lại Đ.V. Chẳng hiểu sao nữa. Họa sĩ nhìn hắn như là thương hại, như coi thường. Cô không nói, nhưng hắn ngầm đọc được cái kết luận muôn thuở: “Đàn ông một lũ như nhau hết”. Nhớ không nhầm, chính họa sĩ không những khuyến khích mà có giúp hắn đi đến tận cùng sự kiện.

Hắn nhờ khách sạn kiếm hai chiến xe ôm chở đi di tích Nhà Vương. Quanh quẩn. Chủ hai chiếc xe ôm lại là Thuốc Lào và gã Na-to đã giúp hắn dìu cô lên phòng hôm trước.

Đã chắc sẽ không bao giờ gặp lại. Vĩnh biệt. Con đường không thể không đi. Đi để không ân hận và còn mãi ân hận. Đó là sự tốt đẹp hài hoà cần phải có sau những việc tương tự.

- Khách xấu hổ hay ân hận. Nếu ân hận thì em sẽ trả lại tiền khách. Còn xấu hổ…thì khách đâu có đáng phải chịu thế…và cả em nữa chứ...

Phút chốc, người đàn bà đã dựng dậy sự tự tin vừa đổ sụm trong hắn.

Hầy a. Thuốc Lào đã ở lại phòng hắn nhằm đêm họa sĩ đi lạc về bản Hmôngz. Hiện thực xảy ra với hắn khúc thời gian đó chính là nội dung phần đầu câu chuyện không số thứ tự.

Hắn chỉ kể lại chuyện. Hắn đã bản năng hoặc vin vào lý tính đạo đức. Chịu, hắn cũng không rõ. Nếu bây giờmà được chọn lựa, hắn có lặp lại hành xử đó không nhỉ. Hắn gãi đầu.

Thuốc Lào buộc ba-lô của hắn vào giá đèo hàng chiếc Minsk.

- Thằng Chơ thế nào?

- Nó ăn nhiều rồi.

- ……………………..

- Khách còn thích gặp lại em không?

Hắn cười. Nét cười như vết chém ngang mặt.

Đôi mắt một mí long lanh nhìn hắn ươn ướt. Ngồi sau, bị thử thách cảm giác, hắn phải ôm chặt chiếc eo son trẻ, điểm các đường cong chùng xuống thấp nhất của người đàn bà sơn nguyên. Hầy a..a.. tiếng kêu hoang dại lẫn tan trong gió đòn càn. Màu núi màu hoa bạc hà lướt trôi trong mùi sữa mùi mật mùi ngải hoang.

Ngỡ được thanh thản, nhưng giờ phút này hắn chỉ thấy những trĩu nặng như đang mang cái cối đá xay ngô trong ngực.

Chiếc điện thoại nơi cạp váy, giãy lạch xạch. Tin nhắn. Hắn nhói lên đau.

Đằng trước, cô bạn họa sĩ ngoái lại, giơ máy ảnh ra dấu cho hắn và Thuốc Lào hãy cười.

Lượn quanh viền núi. Mặt đường hun hút lùi lại.

Hoa bạc hà tím nhạt, the mát. Gió và sương.

Nghe tiếng ong bay, hắn hiểu rằng mùa hoa hãy còn chưa hết ở sơn nguyên.

Hết!

N.T.T.K 

Chia sẻ trên Facebook