1. Đường ven sông đào.
Vòm mộc miên cổ lão sắc hoa đỏ choáng lộng góc trời. Nằm chềnh ềnh sát bạnh rễ gốc, trên tấm mành cọ lót thảm hoa rụng, lão Quắm hết sồn sột gãi mảng đầu trọc chồi mụn cơm như gai mít lại thèo ngón tay ngoáy rốn, gục gặc chòm râu cằm lơ phơ đen trắng. Trà mạn, rượu nếp, thịt thủ tai, hành chần, mùi tàu, húng tía đang lục ục phân rã trong men tiêu hóa.
- Rồ! Chắn lối người ta…
Thằng nhóc tóc hoe chạng chân trên chiếc Cup 90-79 độ phong cách racing xanh lẹt.
Nghe tiếng người làng nhòa lẫn động cơ xe máy xoáy nòng rít đoành đoành như nổ pháo lậu, mùi xăng sống xộc mũi, lão Quắm vộc dậy, dụi mắt:
- Hử, bẩu zgì ?
- Tôi bảo ông rồ. Rõ chưa?
- Mày là thằng…
Pằng..pằng…pằng…pằng….Éo…u…u..uuu!
Lão co vai né vội sang bên. Thằng nhóc rồ ga vèo khuất.
Hơi nóng từ dạ trào ngược, lão rít hơi.
“Nhãi ranh, ông nội ngươi làm thủ kho hụt thóc, không có ta thì đã tù teo giống. Còn bà nội ngươi lằng nhằng có tom có tóp”.
Tưởng chợp mắt được, nhưng giờ nằm cũng chỉ nhắm bỏ đấy. Đành. Chẳng kềnh thì cũng chẳng biết làm gì. Khỉ gió cái tháng ba nhiêu khê sắc màu. Thực vật sinh khối phổng phao như bơm hơi. Xanh ngột ngạt. Lòng trời trong rực từng cuộn mây trắng phô bày ngổn ngang đỉnh núi tràn chảy xuống lưng ngàn.
Lão gượng nhấc cặp mí sưng mọng, ngước lên. Zích zắc những cành nhánh đan cài quặn quẹo đen mốc địa y và tầm gửi xùm xùm tổ quạ đỡ vòm hoa mộc miên nhức nhối nổi lửa. Nắng đổ thẳng góc. Chim rừng ào về tụ bạ, phởn phơ mổ căng diều côn trùng cánh cứng lẫn cánh mỏng đang mê dụ bởi màu hoa đã khép cánh chọn vòm mộc miên là chốn giao tình đẻ trứng. Lụp bụp. Lụp bụp…bụp…bụp..ụp. Chẳng rõ nở quá mãn hay là chân chim mỏ chim đụng phải, từng xác hoa buông mình rơi xuống. Mơ hồ sự náo nức lẫn tàn phai trong âm thanh kết liễu một chấm hoa. Nằm dưới tầm hoa buông xác, mặt mũi lão Quắm đôi khi chẳng thoát ê rát bởi hoa. Không phải mộc miên nào hoa cũng đỏ như nhau. Không phải cùng một cây là hoa cùng màu. Không phải cùng một bông mà năm cánh đồng sắc. Ấy là điều lão Quắm biết về hoa mộc miên.
2. Ô tô nổ gằn, ngụt nghẹt. Mặt đường lỗ chỗ dấu chân trâu bò hoắm thịt đất. Chiếc pickup tróc lở ma-tít, gỉ sắt đùn mụn ghẻ như vừa khui từ bãi giam giữ xe phạm luật giao thông, phanh cháy lốp trước lão già nằm phềnh phệnh úp trên mũi và nơi rốn mỗi vị trí một chiếc hoa mộc miên.
Gã buôn gỗ vàng ngà trong sắc ka-ki Mỹ, lộp cộp đôi ghệt đóng cá sắt. Môi dẩu ngang dẩu dọc đẩy đưa chiếc tăm khủng bằng đọt tre tươi. Đánh lưỡi chặc chặc. Lôi ra mẩu đọt tre dính lằng nhằng bã kẹo cao-su với răng hàm. Vê chiếc tăm gã cuốn dây bã kẹo như người ta cuốn kẹo kéo…
Cúi xuống, gã lắc vai người ngủ, nhưng mắt vẫn lục lọi sâu trong hốc của bạnh rễ tối om:
- Mọ ơi, mở toang mắt ra đi, người ta sắp bứng mất cội mộc miên kìa…
- Có thằng giỏi hơn cả tao cơ à?
Lão Quắm ậm ự vặn mình ngồi dậy, thõng vai, chành miệng ngáp.
- Công việc tiến triển đến đâu rồi? Mọ…
- Đấy đâu phải là việc…
- Không hẳn là việc nhưng nó vẫn là việc giúp mọ thanh thản....
- Thích lúc nào tao làm lúc ấy, vắt mũi chưa sạch mà dám giục tao? Tao còn phải tận thu nốt mùa tầm gửi đã…
Tận thu nốt mùa tầm gửi! Thời của bia rượu và thức ăn giàu đạm mà không có tầm gửi mộc miên hóa giải thì đi dũi đất với giun sớm. Ý nghĩ đó khiến lão hả hê. Ta cứ bóc màu, hưởng nốt chút lộc đã còn sau này cơ sự thế nào thì quách xác các người. Biết có sống đến mai mà dành củ khoai đến tối. Khi ta phăng teo các ngươi có đái lên mồ thì cũng vậy.
Gã ka-ki nhệch cười. Búng ngón tay, lôi chiếc tăm quấn bã kẹo ngắm rồi gã lại ném tọt vào hốc miệng tối om. Vẩy bật lửa Zippo châm điếu xì-gà gộc tựa khúc thân cây sắn khô. Khói xanh ngần, thơm ngẩn. Lợi nhuận là sự nhạy nắm cơ hội nhưng cũng có nghĩa là mưu lược của chờ đợi nữa. Lão Quắm là đối tượng chỉ có thể chờ tự lão biến chuyển chứ không hòng mong tác động ngoại lai. Dù không còn chức vị, nhưng bộ khung xương hụt canxi bọc bầy nhầy da thịt héo vẫn tỏa ra thứ quyền lực vô hình của quá vãng…
Lão Quắm từng là chủ chốt của làng. Ăn có người bưng, tè có người đóng mở cúc quần. Gái làng, hứng ả nào là lôi vào cây rơm, đụn rạ vật liền, đố dám ca la. Nhạt miệng thích thịt trâu bò thì bảo bệnh than bệnh lở mồm long móng. Cá ao thích rán thì bảo tát để kiểm kê giống. Trai làng cứng cổ thì đã sẵn lệnh nhập lính hoặc dân công hỏa tuyến. Dọc bờ sông đào từ làng Đoan, các cụ tiền bối trồng một trăm linh tám cây hoa mộc miên để trấn phong và làm mốc giới. Hàng năm thu nguyên tầm gửi mộc miên bán cho hiệu thuốc Nam đã đủ tiền cúng giỗ cho làng. Người dân tịnh chẳng phải mảy xu đóng góp. Tầm gửi mộc miên làng Hoàng được gọi là thiên sâm nức tiếng trị bệnh chứng gan thận, tiểu đường…
Ba mươi năm nắm quyền, mười năm làm cố vấn, lão Quắm lệnh cho dân quân chặt bán lần lượt một trăm linh bảy cây lấy tiền xây trụ sở, làm đường dây phóng thanh, trạm xá, nghĩa trang và bánh kẹo liên hoan cho ban lãnh đạo khóa trước tới khóa sau. Duy còn cây rỗng ruột nghe đồn là có ma anh bộ đội thông tin trèo lên mắc dây điện ngã chết là không ai dám chặt nên mới còn đến giờ.
Chẳng hiểu vợ con lão tụ tán nơi nào.Tư dinh nhà ngang một dãy, tòa dọc hai tầng. Bàn thờ vàng son, tủ chè, sập lớn, sập nhỏ, tất thảy kiểu cung đình Huế bỗng nhiên lặng tiếng người. Ra vào cửa đóng then cài mình lão làm một cái bóng. Bước chân ra khỏi cổng, lão vẫn ối kẻ thưa người bẩm nhôn nhao, dù chẳng cung kính như xưa. Nhàn tẻ, lão sinh ra tập tọe thơ phú, chơi chim, đánh cờ, tập vẽ truyền thần, thư pháp. Quá nghệ sĩ để chẳng chịu dừng lâu với thú tiêu khiển nào. Lão gióng bộ trên đại cán dưới pijama dép rọ rảo từ đầu làng đến cuối làng hóng chuyện, thấy điều không vừa ý thì gọi lãnh đạo đến góp ý, răn dạy.
Một xuân cuối mùa trời xui lão khi lỡ bước quá chiếc cầu xi-măng đầu làng ánh mắt chợt đụng vòm hoa mộc miên. Như vừa nhận cú đánh vỗ mặt. Sắc đỏ của màu hoa mộc miên thiêu đốt quầng ngực lão.
Một trăm linh tám cây mộc miên uốn lượn theo kênh đào buổi mãn xuân đồng khởi bung hoa, vẽ thành con rồng hoa ngậm lửa phủ phục trước cổng làng. Trong hốc tối của hai bạnh rễ của cây mộc miên cổ lão, lão đã cưỡng đoạt con gái út cụ giáo, người đã thành vợ và sinh giúp lão năm thằng con trai ngổ ngáo. Hàng cây mộc miên, đâu chỉ là nơi ghi dấu hưởng lạc một người đàn bà. Có lẽ mỗi gốc cây tương ứng với một người đàn bà lão o ép được. Lạ kỳ, quơ được gái là lão dứt quyết phải dẫn ra hốc tối của cây mộc miên…rồi trèo lên ngọn hái tặng cả ôm tầm gửi làm quà.
Gã ka-ki nhảy lên thùng xe lục xục một hồi xách xuống chiếc khoan tay:
- Đây, lúc nào vắng, mọ cứ xoáy mấy chục phát quanh cội nó, rồi tọng dầu thải vào. Lim đại thụTrường Sơn cũng ngóm chứ kể gì cây ngốt nghết này…Chỉ cần một chòm lá cây héo là người ta có cớ bán đứng cho con…
- Thạo nhỉ, dạy voi nhai mía cơ đấy. Cứ thong thả đợi hết mùa hoa cho tầm gửi trổ lộc đã. Tại sao kiếp trước ta lại nợ với họ hàng hang hốc nhà anh chứ?!
- Cây này còn đứng đây ngày nào thì ngày ấy mọ còn canh cánh món nợ chưa thể trả cho ông nội con.
- Nợ đời đâu chỉ mình tao. Lạ thật sao lại cứ nhè tao mà nã nhỉ?
Nghểnh mặt lên nhìn vòm hoa, lão bảo:
- Mộc tinh. Ma bộ đội ngụ đấy. Mày không sợ vật à?
- Vật thì mọ gánh chịu, thế mới là công bằng chứ. Ai bảo mọ nợ nội con…
- Gỗ mộc miên mềm bún, mọt nước đút lọt ngón tay, báu gì mà mày xoay tao khiếp thế!
- Chặc, kệ con. Ngâm tẩm sấy diêm sinh mộc miên cũng thành gỗ gụ. Ngày xưa mọ làm lái trâu, đơm cá trộm ai dám tiên đoán sau cầm trịch cả làng này mấy chục năm…?
3.Cái lần lỡ bước qua khúc cầu xi măng sứt vỡ ấy lão lao đến cây mộc miên như bị bỏ bùa. Trong vòm hoa náo nức, lão lại thấy sự thanh thản, yên tĩnh bất ngờ ùa đến. Lão ấp hai bàn tay lên thân cây xù nhám như móng sắc mọc trên da thịt đàn bà đang quẫy đạp. Con mồi vẫn đang chống cự trong tuyệt vọng dần dần bị sức mạnh cơ bắp và tinh thần của lão khuất phục. Nằm dưới gốc cây mộc miên cho hoa rụng lên người cũng là cái thú không phải ai cũng nhận ra. Ngẩn ngơ, đôi khi lão xoa xoa bông mộc miên quanh mặt như là đánh phấn. Với chiếc ấm giỏ ủ nước tầm gửi mộc miên hãm đặc sánh như rượu cao, tu nửa ngụm ruột gan đã mát lẹm lèm lèm, khí huyết lão bỗng lại riu riu sôi gọi những ham muốn ngày trai…
Nghe phong thanh, làng có dự án lập hồ sơ công nhận cây mộc miên cổ lão là Cây di sản, lão cười nhạt. Hừ bóng cây di sản thì chắc gì mát hơn cây không di sản. May nhé, ngày xưa lão mà sai đốn hạ xẻ ván quan tài cho quân đội thì bây giờ hòng mà ngóng di sản di sẻo. Cây mộc miên sống sót chẳng phải vì nó rỗng tâm, ngả xuống không được bao cỗ quan tài, hay ma binh nhất ngồi vắt chân trên cành thổi sáo mỗi đêm trăng mà là do tính nghệ sĩ của lão. Chính trong hốc tối của hai bạnh rễ cây mộc miên ghi dấu tình chồng vợ của lão và chính là căn buồng ngoài trời để lão hành lạc với vô số đàn bà con gái chinh phục được. Cây vật chứng uy quyền và hưởng lạc của lão, chặt đi thì có khác gì tự nhổ vào tự hào xưa cũ…
Chuông điện thoại bỗng ré lên như mèo bị giẫm phải đuôi. Lão ể oải bấm phím tiếp sóng. Giọng khan rè của tay săn ảnh phong cảnh. Đối tác chiếc lược từ lâu của lão, tóc dài mướt nhờn mồ hôi dầu như thoa mỡ lợn trùm kín cái cổ ngẳng xanh, ngụt nghẹt giữa những tiếng xỉ mũi do dị ứng phấn hoa.
- Con chào mọ lão thành…
- Ờ, cây mộc miên bung kín hoa rồi đấy. Cậu phó liệu xếp việc mà về nhé.
- Đã mãn hoa chưa mọ?
- Rồi, nhanh lên kẻo rụng hết mà sắc kém tươi…
Lão Quắm bỗng cảm thấy trong giọng của tay săn ảnh có gì đó không bình thường. Nó đang âm mưu gì nhỉ.Trời phú cho lão bản năng, chỉ cần sắc màu giọng nói người khác gióng lên là đã dự cảm được người ta trông đợi gì ở mình. Dễ gì xơi không cái điện thoại bạc triệu của nó. Bây giờ đâu còn đương chức, nhận bổng lộc khống lão mà chẳng đụng cựa giúp rập thì chắc đã yên thân.
- Mọ nhớ phần con chút lộc tầm gửi mùa mới nhé.
- Ờ…Lộc à, lộc thì cũng phải xùy ra…hè hè.
Lão ngoáy mũi, vê vê gỉ mũi búng ra xa.
Nằm dưới gốc mộc miên lão Quắm bỗng nhiên thành người hướng dẫn và trông coi đồ cho mấy tay họa sĩ hay nhiếp ảnh. Lão trở thành bạn đám nghệ sĩ vô tư và xổng mồm ấy lúc nào không hay. Đa phần họ biến đi ba mùa và chỉ trở lại vào ngày mộc miên nở. Riêng tay săn ảnh dị ứng phấn hoa tặng lão luôn cả chiếc điện thoại BlackBerry và mỗi tháng đôi trăm tiền cước phí. Săn ảnh mấy mươi ngày lại điện thoại hỏi lão Quắm hiện trạng của cây mộc miên từng tuần trăng. Ngày cành trơ? Tuần lá xanh tròn tán? Tháng nụ hoa chồi như trái táo xanh, đêm hoa nở bói, tháng trái khô đen tách vỏ thả bông trắng….Chu trình hình sắc cây mộc miên trong năm đều có lão Quắm bên dưới gốc trong vai người dẫn thượng thặng được tay săn ảnh ghi không sót trạng huống nào vào thẻ nhớ.Thậm chí cái ảnh lão cởi trần, đóng khố ngồi vắt vẻo cành ngang ôm bó tầm gửi, trật thè lè cả đầu con tều cũng được phó nhòm lưu trữ.
Sau cuộc điện đàm lải nhải bốn tiếng, tay săn ảnh khô quắt như con cá chuồn tẩm bụi đường đã chễm chệ trên yên chiếc Minsk đen chì. Chẳng kịp rửa tay lau mặt, săn ảnh đã phục bên tấm mành cọ làm động tác chụp giật chạy sóng xoa bóp hai cẳng chân nhẽo mỡ lão Quắm.
Lão già ườn người rên hừ hừ thư giãn. Lão biết đối phương đang ngứa mồm lắm rồi. Săn ảnh ờ ờ như toan tính rồi mới đưa đà:
- Chặc, con có kế hoạch để sau trăm năm thiên hạ vẫn phải nhắc đến mọ và con...
- Nhắc suông thì nước mẹ gì…
- Mọ và con sẽ lưu danh thiên cổ với sự kính trọng của hệ thống…
- Ồi dào, tao không xui mày ăn cứt gà tí thì chớ. Được… để lưu danh ta phải làm gì hở?
Săn ảnh sực nhớ lôi bình thép đựng rượu Rum nghé miệng lão.
- Mọ thừa biết, sắp tới cây mộc miên cổ lão này sẽ được vinh danh là cây di sản. Con đã chụp hàng nghìn kiểu mọ đứng bên cái cây danh giá này. Chỉ cần cái cây này không còn nữa, thì đống ảnh kia trở nên vô giá… Mọ cần bao nhiêu thì con chi luôn…
A hà, thì ra nó muốn độc quyền như thời bao cấp. Được thế thì nhất quả đất.
Lão giơ hai bàn tay nhăn mốc hướng lên vòm hoa rực cháy như cầu đảo:
- Ỉu xìu như ta thì làm được gì với ông cây khổng lồ này…
- Kim khắc mộc nhưng hỏa cũng có khả năng chế ngự mộc…
- Mộc tinh đấy.
- Thì biện ván xôi con gà, xin chai nước cam lồ trên chùa vẩy quanh gốc cây trừ tà. Kết hợp bàn tay sắt với bàn tay nhung, người sống cũng chịu nữa là người chết…
Săn ảnh liếm môi vọc vạch: Ông cây này thông tâm rỗng ruột từ lâu. Vỏ gai xù xì tưởng vững chắc tươi tốt nhưng lõi khô mục, chỉ một mồi lửa là sẽ bén âm ỉ bên trong, cháy leo từ gốc tới ngọn không bao giờ có khói. Bất quá nửa tháng là cây đổ uỳnh lúc nào không hay.
Lão Quắm nhũn nhặn trước vẻ căng thẳng của tay săn ảnh.
- Vẫn còn một kiểu anh chưa kịp chụp cho ta…
- ………
- Kiểu ta thổi tù và đứng trên ngọn cây phất phất cờ đuôi nheo ấy!
- Dà, tưởng gì…
Tay săn ảnh phập phồng cánh mũi trong veo như mộc nhĩ ngâm nước. Phó nhòm lôi chiếc tích trong ấm giỏ lên, ngần ngừ nhìn lá rau muống nơi miệng vòi. Chặc, thổi phù một cái, lá rau muống biến mất, phó nhòm ngửa lên ực ực:
- À, năm nay mọ nhớ phần con lộc tầm gửi mộc miên nhé. Cái thức này uống vào mát dạ lúc nào cũng căng thẳng như pháo phòng không.
- Chẹc. Tháng này lương hưu chậm đến hai tuần vẫn chưa thấy qua cầu xi-măng...
- Mọ cần ứng bao nhiêu thì cứ dạy ạ…
- Hầy..ầy!
4. Lão Quắm vừa đặt chiếc gối gỗ chưa kịp nằm thì chiếc taxi suýt chèn ngang cẳng chân. Người đàn bà ngấp nghé năm mươi bước xuống. Son phấn lừng hương khiến cả ong mật cũng phải vo ve quanh. Lông mày cạo nhẵn, thay vào bằng hai vết xăm đen như hai con rết sắp lao vào đấu nhau. Chị ta u uất nhìn vòm hoa mộc miên. Giở hộp bánh, thẻ hương bày trong cái hốc tối của bành rễ, lục bục khấn vái. Tuần hương tàn, nước mắt chị ta vòng quanh. Người đâu mà lạ, lão nằm lù lù ngay trước mặt mà không thèm động mồm hỏi một câu. Dường như lão là hòn đá, hay mô đất mối gì.
Bực, lão Quắm nhấm nhẳng quyền uy:
- Này chị đâu đến nhẩy?
Sụt sịt. Sụt sịt.
- Ở đây, chứ ở đâu…
- Ta hỏi chị ở đâu đến làng ta kia mà!
- Từng chôn nhau tôi ở làng này mà ông không biết sao?
- Hì, biết chị mà làm gì!
- Thế sao ông nhảy bổ vào cà khịa…cứ nằm đấy mà há miệng chờ sung. Đây là cây mộc miên, tọng lắm lộc tầm gửi vào chỉ tắc họng truyền đời thôi…
Tàn hương uốn cong như mớ hoa tăm muội than. Người đàn bà đốt tiếp mấy vốc vàng thoi, xe tay ga, quần the, áo lĩnh, khăn voan, vòng xuyến, dây chuyền… Khói vàng mã quyện khói nhang ai đắng, cay xót. Lão Quắm ho thốc lên, hơi thở rít khè khè.
- Ôi, đẻ ơi…đẻ ơi …oan nghiệt, oan nghiệt…
- Có ai chết đâu mà nhà chị hờ khóc lóc rầm rĩ để ám vào tao sao?!
- Phải, tôi muốn bao nhiêu khổ nhục mẹ con tôi ám hết vào ông tắp lự.
Khóc chán, chị ta đanh mặt. Son phấn, chì kẻ nhoe nhoét khoảng đen khoảng đỏ.
- Giờ thì ông phải giúp tôi một việc.
- Hử, lý gì phải giúp chị?
- Vì tôi là con ông. Ông đã cưỡng đoạt đẻ tôi ở gốc mộc miên này khi bà lỡ hái trộm ít tầm gửi của làng… Sau 50 năm tôi mới biết chuyện. Tôi cần cái cây vật chứng này phải chết đứng chết khô...
- Đã là trộm thì phải bị trừng phạt dù trộm đạo cách gì. Nhưng tao đâu có khỏe gì và cũng chẳng còn mảy quyền hành…
Người đàn bà lôi trong túi LV ra một tá kim hoạn lợn quấn chỉ xanh đỏ, cắm vào miếng vải thổ cẩm to hơn bàn tay và một túi bột tro:
- Tôi không khiến ông cầm rìu hay thuê máy xúc máy đào. Ngày ba lần: sáng, trưa, tối ông phải đi quang gốc mộc miên khấn 1000 lần mày chết đi và tung bột tro xuống rễ …Nếu ông không thực hiện được điều tôi yêu cầu thì chính ông sẽ chết…
Lão Quắm tốc vạt áo lên hở chấm rốn đen như trái táo chua mốc. Vỗ bụng bạch bạch. Cười cười đẩy chiếc giỏ ấm:
- Nhà chị uống nước tầm gửi đi. Nhuận sắc lắm đấy. Đẻ chị ngày xưa chỉ nhờ nước tầm gửi mộc miên mà mặt hoa da phấn.
Ánh mắt người đàn bà nhói lên nghi hoặc hồi lâu rồi cũng đỡ cái bình tích hoa lam. Nghiêng bình cho tia nước nâu sánh tự rửa vòi, chị ta nhắm mắt không để cho vòi ấm chạm vào miệng, rót re re.
5. Rực sắc lụa đỏ, áo thêu rồng trước ngực sau lưng, lão Quắm ngự chiếu hoa cạp điều ai mùi cói, mùi phẩm nhuộm pha tro mai mực. Chiếc mâm son bày chật cứng bát đĩa đủ món đại tiệc. Rượu - tất nhiên là rượu Mao Đài. Đùi lão rung lật bật theo nhịp điệu nhạc ráp phát ra từ chiếc điện thoại thu sóng ra-di-o.
Vây quanh là gã buôn gỗ, tay săn ảnh và người đàn bà lông mày xăm. Ba người gượng gạo, khúm núm, kẻ quỳ, người ngồi nép phía xa.
Lão Quắm hất hàm:
- Sắp đũa bát đi chứ!
Gã buôn gỗ suýt làm đổ bát nước mắm ớt. Chiếc tăm khủng buột khỏi miệng.
- Ờ chúng bay không lau bát đũa à. Khăn giấy đâu?
Gã nhìn xéo sang người đàn bà. Chị ta hiểu ý mở ngay cái sắc LV cung kính dâng hộp giấy mịn vốn chỉ dùng để tẩy trang.
- Mở rượu…
Tay săn ảnh vội nhoai người vớ chai rượu, dùng răng cạp lớp bao vệ nút chai. Khồn khột gặm rồi phó nhòm cũng rót được rượu ra chén. Lão Quắm cầm chén rượu nhứ nhứ:
- Hừ rượu thơm đấy. Thức nhắm cũng khéo.
Bất ngờ lão chỉ cây mộc miên:
- Phiền hai anh thượng lá cờ lên và nổi tù và cho ta…nhớ là phải kéo dây đưa lá cờ tít tận đỉnh cây cho ta xem. Lát nữa ta đứng giữa khóm tầm gửi kia phất cờ đuôi nheo để lên ảnh. Nhớ chửa.
Lá cờ hội của đình làng vật vã cuốn gió một hồi rồi căng bùng ra như vầng mây ngũ sắc. Lão Quắm hể hả, nâng chén rượu, khóe răng xanh chiếc lá rau húng dổi, ngời ngợi tròng mắt lắt lay bóng cờ.
Gã buôn gỗ giữ dây kéo cờ.
Tay săn ảnh nhí nhoét thổi tù và, nước miếng ứa chảy nhiểu giọt xuống chiếc cằm lẹm. Thi thoảng lại hất tay ra sau gáy vuốt mái tóc dài có đuôi.
Người đàn bà xăm lông mày, ngồi bẻ quỳ sán lại gần hơn lão Quắm. Làm như lão không có tay, chị chàng tiếp hết món này đến món khác vào chiếc bát nhoèn vụn thức ăn.
- Ta truyền cho các người. Hễ cây mộc miện này bị một lỗ khoan đổ dầu thải hoặc một li ti than lửa cháy đỏ hay một chút than tro bùa yểm hoặc một khóm tầm gửi biến mất thì lập tức có người đến thộp cổ các người…
Lão tưng tửng bật ghi âm.
- Các ngươi vẫn nhận ra tiếng mình chứ nhỉ…
Dăm tuần rượu, lão Quắm đã ngoẹo đầu ngủ ngồi bên mâm rượu. Hơi thở nấc lên như bị ai bóp cổ. Vòng tay ôm khư khư chiếc ấm giỏ hãm nước tầm gửi.
6. Đám đông ngửa mặt bu kín gốc mộc miên y như chợ phiên có đám diễn xiếc múa võ bán thuốc cao trình diễn nhổ răng khôn răng sâu cắt mộng mắt, lẹo mắt. Nơi cành la mộc miên lão Quắm nằm vắt ngang chân và đầu thõng xuống như trẻ trâu đang làm trò. Vết trượt từ cành đỏng thứ hai hãy còn tươi dấu rễ địa y và vỏ cây bong tróc. Cú ngã khiến lão va đập trí mạng, trước khi mắc kẹt. Mặt căng ủng, tím đen như sắc hoa mộc miên bị giẫm nát, lưỡi thè lè chấm chòm râu thưa, tưa máu. Mớ tầm gửi buộc túm giữ bởi sợi dây chão ni-lon, thắt ngang lưng, giờ lõng thõng phía dưới bàn tay xòe ra như răng cào cỏ cùn lủn, đu đơ. Mùi hôi quánh dính khứu giác như trâu cày trúng sét hòn ngâm nước phơi mưa nắng. Bặt tiếng chim. Trong vòm hoa đỏ ruồi nhặng bay vo vo như ong mật vỡ tổ.
Mấy người hình sự loay hoay chụp ảnh, đặt thang tìm cách trèo lên.
Gã ka-ki kéo sụp mũ, chọc chọc đọt tre tươi lia lịa vào hàm răng đen bựa.
- Sao cơ sự lại nỗi này nhỉ?
Gã chụp ảnh sùm sụp kính đen khụt khịt nhểu nước mũi:
- Trèo cao, hoa mắt thì cũng phải tự ngã thôi.
Người đàn bà xăm lông mày khăn bịt miệng chẳng rõ nôn khan hay là khóc:
- Ôi, đấng cao dầy ơi…hái tầm gửi nữa làm chi để chết xác cũng biến thành tầm gửi lửng lơ cha ơi.
Pằng…pằng..pằng…pằng…u u u..éo..éo uu.
Thằng choai tóc hoe đánh võng sượt qua đám đông khiến những hoa mộc miên rụng tung lên, bụi thốc quẩn xoáy đỏ.
Hoang hút con đường sông đào nắng dãi. Gió lay.
N.T.T.K - 29.03.2013
Ảnh minh họa: Đỗ Phấn