CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

NHỚ NHUNG MƯA PHÙN

Thứ sáu ngày 10 tháng 8 năm 2012 11:37 AM

Chủ nhật. Vẫn mưa. Sân thượng căn nhà ba tầng bên dưới nhoáng nước in hình bầu trời ảm đạm. Bờ gạch bao quanh lấm tấm rêu phủ như chiếc khung cổ kính của bức tranh mặt sân. Những con chim sẻ xù lông  rét mướt đậu trên bờ rêu cất tiếng kêu bi thiết. Chẳng biết chúng sống bằng gì suốt trong tháng mưa phùn. Dụi điếu thuốc mới cháy hơn một nửa vào gạt tàn, bải hoải, anh giơ tay xem đồng hồ. Bảy giờ năm phút. Tiếng chuông nhà thờ âm u vọng đến từ trong mưa mơ hồ ướt sũng.

Nàng vẫn thở đều đều bên gối. Gương mặt mộc không trang điểm đã từ rất lâu rồi anh không nhìn thấy. Đôi lông mày mờ nhạt trên vầng trán hẹp không đủ làm ranh giới với quầng mắt phẳng đầy. Nước da vắng đi lớp phấn mềm mại trở nên khô ráp mất ánh sáng. Chỉ còn lại mớ tóc khỏe khoắn màu đồng xổ tung trên gối không chút nào tương xứng với gương mặt. Mái tóc, anh nhớ không nhầm, chính nó quyến rũ anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Chính nó chứ không phải gương mặt trang điểm cầu kỳ và một thân hình bốc lửa luôn được nuông chiều trong những ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông xung quanh.

Cũng rất lâu rồi anh mới lại có một đêm trọn vẹn bên nàng. Một chuyến taxi đến thị trấn cách thành phố hơn ba mươi cây số. Khoảng cách vừa đủ để tránh những mối quen thuộc nhằng nhịt xã giao của hai thị dân cũ kỹ. Có thể nói họ chẳng quen ai trong cái thành phố xô bồ ấy cũng không sai. Người Hà nội đã nhiều năm ra đường rất ít khi gặp người quen. Không muốn gặp nếu như không có hẹn và cũng không thể gặp khi mà con mắt còn đang phải nháo nhác tìm cách tránh đường luồn lách để đi đến nơi mình cần. Vài trăm người quen nhau ở Hà Nội bị pha loãng vào cái biển người mấy triệu. Muốn tìm nhau còn khó. Nhưng những mối quen thuộc xã giao không ở trên đường mà luôn nằm trong óc. Muốn tránh nó chỉ còn cách rời khỏi chốn này. Thực ra thì cũng không khó để tránh những ánh mắt tò mò nếu như anh hẹn nàng ở một nhà nghỉ nào đó ngay trong thành phố. Chỉ cần gọi điện báo cho nàng giờ giấc và địa điểm. Anh sẽ đến trước mươi phút lấy phòng ngồi đợi. Nhưng đấy là chuyện của vài năm trước. Bây giờ thì chính anh cũng ngại khi đến với nàng chỉ vì chuyện ấy. Nó đã trở nên quá nhàm chán. Và nhất là ánh mắt nghi ngại thương cảm của mấy cậu tiếp viên nhà nghỉ làm anh muôn phần ức chế. Nó cứ như nói với anh rằng bác có thật sự mong muốn điều đó không? Hoặc trắng trợn hơn, bác có đủ sức khỏe để hẹn hò?

Đến thị trấn vào lúc gần trưa, anh bảo cậu lái taxi rẽ vào con đường đê dẫn đến chân núi. Trong ấy có một nhà hàng đặc sản dân dã bán những món ăn theo mùa chim di trú. Gọi là nhà hàng mà không phải thế. Chỉ là một ngôi nhà rộng rãi nằm ven đường tỉnh lộ. Chủ quán là nông dân làm thêm nghề đánh lưới bắt chim. Bây giờ thì ông ấy không còn phải tự tay đi đánh bắt nữa. Những món ăn nhà hàng làm ra cũng không nằm trong thực đơn của bất kỳ nơi nào. Vài con chim sẻ tẩm mật ong nướng vụng, chân và mỏ cháy thành than. Con xít nấu măng và con mòng két hấp xôi béo ngậy. Bát miến mộc nhĩ lốm đốm vài mảnh mề chim như hạt nhãn bổ đôi và chiếc bánh đa vừng đen khai vị. Rượu trắng lấy từ vùng núi đá Kiện Khê mang về rót vào vỏ chai nước khoáng Lavie. Với dân phố như anh và nàng bây giờ thì những món ăn như thế mới xứng danh đặc sản. Chế biến cầu kỳ bôi bác trong các nhà hàng thành phố là thứ đã quá quen thuộc mất rồi.

Chỗ ngồi sát bên cửa sổ nhìn ra những khoảnh ruộng nhỏ lõng bõng màu đất ải. Mưa bụi giăng mờ giữ chân đám khói đồng lâng lâng ngơ ngác trên mặt ruộng. Những đốm mạ trắng nhú mầm phải đeo kính vào mới trông thấy. Vài con chim dẽ giun thấp thỏm nghe ngóng bên bờ cỏ, thỉnh thoảng lại cắm cái mỏ cong vắt xuống mặt bùn. Nàng ân cần rót rượu cho anh. Những ngón tay khô gầy phát ra tiếng kêu ọp ẹp trên chiếc chai nhựa. Rượu sánh và căng hương nếp cái hoa vàng. Chủ quán phô hàm răng ngỏn ngoẻn ám khói thuốc lào nhìn anh hãnh diện, em cứ đố các bác tìm đâu ra thứ rượu này ở Hà Nội! Anh gật gù chạm chén với nàng. Thức ăn nóng và rượu mạnh nhanh chóng xua đi cái lạnh của căn nhà tuềnh toàng bốn phía. Đôi má nàng hồng lên khiến anh nhớ lại lần đầu gặp gỡ. Cũng trong một quán rượu. Uống khá nhiều, nàng kiên quyết chỉ tín nhiệm mình anh đưa về. Anh đã chẳng khó khăn gì để hiểu rằng mình không chỉ đáng tin ở việc ấy. Và niềm tin của nàng đã được đền đáp xứng đáng.

Rượu cạn chai, anh đùa, em có cần anh đưa về? Nàng ngúng nguẩy, em đưa anh về thì có! Anh đứng dậy thanh toán tiền và nhờ chủ quán gọi taxi. Chủ quán lắc đầu, để em bảo cháu chở bác ra thị trấn bằng xe máy, trong này không gọi được taxi! Nàng ngần ngại, xe máy kẹp ba…? Một người khách bàn bên đứng dậy tươi cười, muốn ra thị trấn tôi cho đi nhờ, đằng nào tôi cũng phải ra ngoài ấy giao nốt mấy nghìn gạch! Chủ quán bảo, hay quá, cậu giúp các bác ấy hộ tôi với nhé! Anh thầm nghĩ, coi như chiếc xe chở thêm hai “hòn gạch” lăn lóc từ thành phố ra thị trấn. Chẳng còn lựa chọn nào hơn, anh lấy thêm hai chai rượu của quán cầm theo.

Chiếc xe tải nhỏ chở gạch còn khá mới. Ca bin sạch sẽ dán vài tấm ảnh người mẫu ăn mặc rất sổng sểnh sau ghế lái. Rất dễ gây nhầm lẫn mục đích trong sáng giữa việc quảng cáo đồ lót với những diện tích thịt da áp đảo còn lại. Nàng tủm tỉm cười trèo lên xe ngồi cạnh anh. Lái xe hỏi, anh chị ra thị trấn đón xe về hay nghỉ lại? Anh đùa, muốn về lắm mà bà ấy chưa cho, anh có biết khách sạn nào sạch sẽ chỉ giúp tôi với! Tưởng gì, về khách sạn bà chị tôi, đẹp nhất thị trấn đấy!

Người lái xe chở gạch thả anh và nàng xuống cửa khách sạn Gió Ngàn. Ngôi nhà diêm dúa với những gờ chỉ và hoa văn đắp nổi hệt một chiếc bánh ga tô bơm kem vụng về. Buổi sáng trên đường xuống đây, anh đã bắt gặp một quần thể kiến trúc như vậy trên khu đất rộng bốn bề trống trải. Một ngôi trường đại học. Anh đã suýt phì cười khi nghĩ đến những cô cậu cử nhân, kỹ sư đi ra từ chiếc bánh ga tô ấy.

Nhận một phòng nghỉ trên tầng bốn. Cậu phục vụ nói rằng đây là phòng VIP có cửa sổ nhìn ra bao la cánh đồng phía sau. Hỏi nhìn ra để làm gì? Cậu ấy bẽn lẽn, cháu không biết! Nhưng anh thì biết đó là thứ anh và nàng cần. Bất cứ đâu trong thành phố nhìn ra trước mặt bao giờ cũng là một bức tường. Tường nhà và tường người. Đợi cho cậu phục vụ khép cửa phòng, nàng ôm chầm lấy anh vội vã. Anh đặt lên môi nàng những cái hôn say đắm.

Mưa bụi chăng ngang cửa sổ thả tấm màn lướt thướt xuống những mái nhà im lìm bên dưới. Mái ngói hồng lên màu gạch cua và mái bằng sũng nước in bóng bầu trời đặc mây. Những con chim én tần tảo rét mướt vạch trong màn mưa tiếng kêu khan thảng thốt. Anh khép kín những tấm rèm nhung dày cộp, căn phòng chìm trong bóng tối mơ hồ. Nàng chậm rãi kéo anh ngả mình lên tấm đệm giường trắng tinh. Chậm rãi trút bỏ áo quần. Chậm rãi kiếm tìm tha thiết trên mình anh những rung động nhỏ nhất. Không đáp lại những cử chỉ nồng nàn của nàng, anh chậm rãi đi vào giấc ngủ bồng bềnh êm ả trong tiếng mưa như ru nhỏ giọt trên mái tôn đâu đó rất gần.

Nửa đêm tỉnh giấc, anh quay sang nàng bắt gặp một gương mặt tràn trề thất vọng dưới ánh sáng xanh leo lét chiếc đèn nhỏ cắm trên ổ điện đầu giường. Như người có lỗi, anh ôm chặt nàng trong vòng tay ve vuốt. Nhẹ nhàng đánh thức nàng bằng những cái hôn lên hai bầu ngực lỏng lẻo. Nàng khẽ giật mình khép đùi co người quay mặt lảng tránh.

Và không thể ngờ đó cũng chính là tất cả những gì họ có thể dành cho nhau suốt đến gần sáng. Chỉ thế thôi. Một đêm trọn vẹn thời gian với nỗ lực tìm kiếm của cả hai, họ đã không thể gặp lại những ngày đầu đam mê cháy bỏng.

***

Chiều muộn cuối tuần. Vẫn mưa. Anh hẹn gặp cô nhà báo trẻ qua điện thoại ở một quán cà phê bên Hồ Tây. Cô ấy muốn phỏng vấn anh vài điều về cuốn sách anh vừa cho xuất bản. Tại sao lại cứ phải là Hồ Tây? Cô ấy hỏi và không đợi anh trả lời, nhưng thôi càng tốt, từ chỗ em thuê trọ ra đấy rất gần! Anh hì hụi lách xe máy qua dòng người sùm sụp áo mưa phủ kín như những con bù nhìn câm lặng óng ánh nước. Thành phố lại như thêm một lần nữa bao gồm toàn những người lạ. Khéo léo lắm thì ở những ngã tư chờ đèn đỏ cũng không thể quản lý được chiếc áo mưa phần phật đụng chạm vào người khác. Chỉ một cơn gió nhẹ thôi là đã có thể hất bay những tà áo vào người bên cạnh. Một lời xin lỗi theo phép lịch sự những ngày nắng ráo không cần dùng đến vào lúc này. Dòng người hối hả tuôn trào trơn chuội như những con cá ướt xổ ra từ một mẻ lưới.

Khi anh đến, cô nhà báo cũng vừa vặn dừng xe ngay trước mặt. Áo mưa lê thê trùm kín thân hình nhỏ nhắn chỉ lộ ra gương mặt nhợt nhạt. Cô khẽ gật đầu chào anh và húc thẳng chiếc xe máy tay ga lên vỉa hè. Cởi mũ bảo hiểm treo vào móc, chui đầu qua áo mưa lột ra trùm lên xe. Anh và cô rảo bước vào trong quán.

Anh giật mình nhận ra trong bóng tối chiếc bàn góc quán gương mặt nàng đang hướng ra phía cửa. Trước mặt nàng là một cậu thanh niên trẻ trung trong chiếc áo da đen bó sát. Cách trang điểm kỹ với lớp phấn mịn căng ửng hồng làm nàng thêm nổi bật trên bức tường ốp gạch xám ảm đạm sau lưng. Như có một thôi thúc vô hình, anh chọn chiếc ghế quay mặt vào chỗ nàng ngồi. Thành phố chợt như thu nhỏ lại. Mấy năm quấn quít anh chưa một lần vô tình gặp nàng kể cả ở trên đường. Cần phải có sự trùng hợp ngẫu nhiên của rất nhiều yếu tố mới tạo ra cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Cô nhà báo điềm nhiên ngồi xuống trước mặt anh giở túi lấy ra cuốn sổ gáy xoắn và chiếc bút bi nhựa trong suốt loại mua cả lố dùng cho văn phòng. Ta bắt đầu thôi anh nhé! Anh mỉm cười, chưa cho phạm nhân uống nước đã bắt đầu lấy cung! Cô nhân viên phục vụ quán đủng đỉnh bước ra từ sau quầy, anh chị dùng nước gì? Nhác trông thấy mấy chiếc vỏ chai bia Heineken trên mặt bàn của nàng, anh gọi, cho anh bia Heineken...! Cô nhà báo hấp tấp tiếp lời, cho em cà phê đen nóng! Anh nhìn cô ngạc nhiên, em không sợ mất ngủ? Vâng, em còn mong thức chẳng được, cứ mười giờ tối là buồn ngủ rũ rượi!

Ánh mắt nàng vượt qua vai cậu trai và cô nhà báo bắt gặp mắt anh. Tươi tắn. Dịu dàng. Thân thiện. Anh ngập ngừng nâng cốc bia lên như có ý chạm vào bóng tối phía nàng ngồi. Cô nhà báo bắt đầu trơn tru bằng những câu hỏi hình như có sẵn trong giáo trình đại học. Đó là những câu hỏi anh gần như thuộc lòng. Thuộc cả câu trả lời đã in trên báo. Anh trả lời qua quít cho xong việc vì biết chắc cô bé chưa đọc cuốn sách giống như những người đã từng đặt câu hỏi một cách máy móc như vậy. Và đó cũng chính là câu hỏi thường trực dành cho anh, thực ra người ta có nhất thiết phải đọc một cuốn sách? Lơ đãng châm một điếu thuốc anh đùa, em chắc là sinh viên xuất sắc khi còn đi học! Cô nhà báo dường như biết ý nói sang chuyện khác.

Anh ngoái nhìn ra phía sau qua  tấm kính lớn mặt tiền ngôi quán. Mưa ngày một nặng hạt. Màn sương tím lan man trên mặt hồ sà xuống thấp vờn lên những ngọn sóng hình cánh chim gấp gáp xoải ra xa tít tắp. Ánh đèn trên những cao ốc bên kia hồ lốm đốm nhạt nhòa hư thực. Tiếng cô nhà báo trẻ độc thoại một lúc lâu loáng thoáng bên tai. Anh chẳng hiểu cô ấy nói gì. Nếu quả thật có một bài phỏng vấn in trên báo về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay anh tin rằng những điều cô ấy nói sẽ là nội dung chính. Anh chỉ thỉnh thoảng gật gù tán thưởng không thành lời. Điều ấy chắc chắn sẽ không có mặt trong bài báo.

Sau cái nhìn anh thoáng chút bối rối, nàng đứng dậy ra về. Cậu trai mặc áo da đen bóng đỡ tay nàng đi nhanh ra cửa. Nàng nán lại dưới hàng hiên chờ cậu ấy lấy xe. Anh thấy trên nét mặt cô nhà báo ngồi đối diện có ánh mắt nàng cảm thông chia sẻ chập chờn đâu đó. Cô ấy ngừng lời đáp lại bằng một nụ cười có phần rụt rè về phía nàng. Anh quay lại đã thấy nàng yên vị sau lưng cậu trai trẻ. Ánh mắt xa xăm nhìn anh an ủi. Chiếc xe SH phóng vút vào màn mưa mờ đục bên hồ. Anh hiểu. Nỗi nhớ vừa bắt đầu. Rất cần phải có những ngày nắng hạ sục sôi. Những chiều thu thanh thản và mùa đông đợi chờ. Để lại đến tiết xuân mưa phùn nhung nhớ.

***

Anh mời cô nhà báo trẻ đi ăn tối. Đó hình như không phải là ý định của riêng anh. Cô ấy qua điện thoại đã kín đáo thông báo cho anh về tình trạng độc thân ở trọ của mình. Việc còn lại hoàn toàn bỏ ngỏ cho anh quyết định. Sau khi ăn tối sẽ là...


Đ.P


Tranh minh họa: Đỗ Phấn

Lưu trữ Skip Navigation Links.
Expand  Năm 2012 Năm 2012
Expand  Năm 2013 Năm 2013
Expand  Năm 2014 Năm 2014
Expand  Năm 2015 Năm 2015
Expand  Năm 2016 Năm 2016
Expand  Năm 2017 Năm 2017
Expand  Năm 2018 Năm 2018
Expand  Năm 2019 Năm 2019
Expand  Năm 2020 Năm 2020
Expand  Năm 2021 Năm 2021
Expand  Năm 2022 Năm 2022
Expand  Năm 2023 Năm 2023
Expand  Năm 2024 Năm 2024
Chia sẻ trên Facebook