Đã nghe trên đầu hơi thở mùa thu
Mây ngày ấy bay qua đôi mắt buồn của em
Như bầu trời soi trong dòng sông
Như gió heo heo xao xác cành tre rơi con cánh cam vàng
Như con đường đi vào thành phố
Bụi và người và nỗi hoang mang không nhà không cửa
Như con đường từ thành phố ra đi
Với cái đầu nặng trĩu trên lưng, nặng trĩu những ngày không ngủ được
Thấp thỏm vỗ về một giấc bình yên chiếc lá trên mặt nước
Đôi mắt buồn như ngọn đèn thuở trước, đốm lửa vàng vàng tim bấc
vẫn còn mang theo trên mặt bàn đơn độc giữa thành phố lạ xa và cuộc đời thân thuộc
giữa một đốm tình yêu
và một ôm ràng buộc
Đôi mắt buồn như tiếng vọng từ những vách thời gian dựng ngược từ con đường của thời gian
hai hàng cây mong ước những cột mốc hoài nghi và nhớ ghi những hiển hiện hình dung hay mơ hồ
lẩn khuất
những cơn gió ngày mai lùa vào chân tóc
một lời hứa thì thầm tiếng chân cùng bước một le lói đèn xa một chuỗi sấm rền vang
Ôi con đường của thời gian chỉ mình ta hiểu được
trong đôi mắt em buồn
mây ngày ấy bay qua
trên tấm áo mùa thu một ngày mới thêm một ngày mới nữa
Trời xanh trên một thuở mắt ta nhìn
Nhưng mực trong bút đầy và trang giấy lặng im
Mở cửa giấc mơ thấy một mình băn khoăn một mình tự do
một mình lắng nghe một mình thấu hiểu
Có lẽ nào cô đơn là bến đỗ sau cùng
Muốn hỏi: Vì sao đôi mắt em buồn...
./.