NĂM 1990
**
Khách viễn dương trên cảng Sài Gòn
Nổi còi chào năm mới
Thanh âm đại phong cầm u tối
Andante andante
Đất và trời từ lâu đã bỏ đi
Và người nữa, và mang theo bến vắng
Chỉ còn chúng ta trong khoảng rỗng của ý thức
Andante, andante
Quầng sáng những con tàu hồng lựng tận đằng kia
Thành phố của những citizen chỉ còn biết đợi chờ quá khứ riêng rẽ
Những hồi còi dâng như sóng
Lời nhắn nhủ tối tăm
Một số phận dã man vừa vội vừa ngần ngại
Lưỡng lự ở nơi việc đời và cuộc đời không thể còn gặp gỡ
Như những con tàu đến gặp tàu đi
Như lúc trong mơ gặp một người bạn cũ đã chết
Âm u âm u những hồi còi chào và từ biệt
Trong bóng tối, bên rìa rỗng không trận pháo hoa dựng rào
Như một dòng Rubicon cao ngất
Chúng ta sẽ dẫm chân vào nơi có đất
Andante andante
./.
Recovered 31/12/’12 – 01/01/’13
Tặng CVD
CỬA SỔ CHIỀU
Trên bầu trời bất động
Gương mặt người xa tôi
Gần lắm mà không thấy
Ám ảnh lòng không nguôi
Đã một đời gần gũi
Với nửa đời chia phôi
Đã tròn trăng mười sáu
Mà xa như đất-trời
Đã khô như ruộng hạn
Lại đầy như lũ xuôi
Trên bầu trời bất động
Tha hương niềm không trôi
Khắp bầu trời thinh lặng
Gương mặt người xa xôi
Đèn cô đơn cao vút
Cháy một đời lẻ loi
./.
Sài Gòn, 1988.
VÔ ĐỀ (1988)
Mưa như ở rừng về
Lá chảy vào không gian màu xanh vạn cổ
Tôi sẽ nói gì với anh ngày mai
./.
VÔ ĐỀ (1986)
Xin một lời cảm thán dưới vòm cây
Trong bóng tối u huyền lặng lẽ
Cô đơn như người quét rác đêm đông
Tiếng chổi xốn xang phố dài vắng vẻ
Xin một lời cảm thán với vòm cây
Không thể nói cùng ai được nữa
Nguyễn Chí Hoan