Một cành mục gãy rơi trên vỉa hè nát vụn
Ra đi vào lúc tảng sáng
Lành lạnh làn gió bất tận thoang thoảng trong veo
Ra đi dưới lá xanh chở che con người tôi yêu con người xa lạ
Ra đi như không thể tránh được, chiếc điện thoại hết pin, hay con chó xa nhà ủ rũ
Hay đôi mắt con tàu ngóng sang bờ bến mới
Hay những đảo lộn ruột gan âm thầm trong bóng tối, đã ra đi theo tiếng gáy báo ngày
Sự sống đôi khi giống một trò phản bội
Cái đã chết lặng câm như một ngàn hối tiếc
Của một ngàn chiếc mũ bỏ xuống
Tóc chia ly phơ phất nghĩ gì
“Ai khanh tướng công hầu …” – đâu tài cán lợi quyền
trút vào túi vô danh mà bóp nặn nên hình
đâu con cá ngoảy tươi và quả chín thơm tho
theo gió của thời gian teo tóp lại
“Vòng trần ai dễ biết …” – “Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó” ăn miếng dồi trường ăn miếng lòng ai ăn trả miếng
ăn nước đầu nguồn hay nước giặt dải mũ
nước giữa trời vô thủy vô chung
Ngày đã tan trên sóng trường giang
Cá nhảy lên bờ và dòng nước quay lưng
Cơn gió bỏ đi khi cành khô vừa gãy
Nơi quả sung chín đỏ ấp ủ bầy sâu
Nơi mộ mới ráo hoảnh mắt tình nhân
Nơi nòng nọc đứt đuôi sùi lưng cóc
Ngày đã lên khi giấc mơ vừa dứt
giấc mơ những hang xanh trong băng hà lạnh buốt
Sự sống
đôi khi
quên là một linh hồn
Đột ngột gió giật tung
Người bước đi, đầu không ngoảnh lại
Tảng sáng
Lành lạnh
Bóng tối ngân vang
Nơi ngừng đập nhịp vỗ tay nhịp nhớ mong
Lỗi nhịp
Nơi một tiếng chuông thay thế tiếng người
Nơi hết thảy chở che con người tôi yêu xa lạ
Nơi bóng tối mỉm cười
Mắt, nhắm lại đi,
đọc những trang
một người mù sẽ viết
./.