CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Tuyển chọn Văn học Việt Nam qua ngôn ngữ của Molière - Bản Tiếng Việt

CUỐI NGÕ - NGUYỄN THAM THIỆN KẾ

Thứ bẩy ngày 29 tháng 9 năm 2012 12:00 AM

 

Chuyến tàu bốn giờ chiều tới ga, hôm nay có vài người uể oải mang hành lý, ngơ ngác xuống giữa sân bê tông.

Lão Thậm ngồi trên càng xe, dưới bóng xà cừ, trước cửa quán phở, ngóng mãi mà chẳng có ai hỏi đến chiếc xe chắp vá và con ngựa còm thiến sứt.

Nguyên là tù thường phạm, quê mạn Thậm Thình nên lão có tên là Thậm.  Giờ thì lão sống bằng nghề xe ngựa, ở cuối ngõ cụt, trong cái trạm biến thế bỏ hoang.

Con ngựa thỉnh thoảng vẩy đầu xua ruồi, cái chuông gỉ dưới cổ nó kêu lên khành khạch. Lão lầm bầm rủa: "Con nỡm, có im đi không? Không có tiền thì nhác mõm". Lão kiếm khách, bốc xếp hàng, con ngựa kéo đi. Có tiền lão mua rau, mua gạo cho mình thì cũng mua ngô, mua cỏ cho ngựa.

Bỗng tiếng đàn bà chua lói:

- Ơi xe ngựa ơi! Lại đây, lại đây nào.

Chưa nhận ra ai nhưng thấy lỉnh kỉnh bao gói là tim lão đập rộn. Lão dắt ngựa lại gần bậc thềm, dẫm lên cái bóng ngả dài của khách.

Trước mặt lão, bà Kim Xuân, hội phó Hội bảo thọ phường, đặc trách công tác hội viên, bán tạp hóa ở chợ. Lão giật mình bước ra khỏi cái bóng bà Kim Xuân.

Đang khao khát vào Hội bảo thọ phòng khi hai năm mươi. Thật là dịp trời cho lão được phục vụ người có "tiếng nói" ở phường.

Bà Kim Xuân độ ngoài năm mươi, góa chồng lâu. Con gái làm dâu xa, bà đơn lẻ. Bà không gầy cũng không hẳn là béo, xô nhão nhưng trắng ngớ. Áo phin nõn trắng, quần lụa bóng, bà Kim Xuân vẫn là đối tượng được các ông trong Hội bảo thọ tắc tỏm.

Lâu mới lên Hà Nội cất hàng, chuyến này bà Kim Xuân mua khá nhiều nên ra cửa chậm.

Thấy ông lão sức vóc còn phương phi lúng túng, bà Kim Xuân áy náy. Bà giúp một tay xếp hàng lên xe, ông ta ngăn lại:

- Dạ, không dám. Bà mặc tôi.

Lau chiếc ghế gỗ bóng ngời, thận trọng lót thêm tấm ni lông, lão khom khom:

- Bà lên xe ạ.

- Dạ, không dám.

Không dám ngồi cùng, lão sợ mùi mồ hôi ngựa biết đâu chẳng bám ở người lão, khiến bà Kim Xuân khó chịu. Lão chạy gằn lóc cóc bên ngựa.

- Kìa, sao ông lão không lên xe nhỉ?

- Dạ, vâng….

Lão Thậm hổn hển. Bà Kim Xuân ngạc nhiên không hiểu tại sao ông ta có vẻ khiêm tốn thế nhỉ?

- Ơ hay, cái ông này có lên xe ngồi không?

Lão Thậm cuống quýt y lời, ngồi im thít phía tít càng xe chăm chú nhìn bước chân con ngựa, tay lăm lăm roi da.

Không khí oi nồng như sắp giông. Mồm ngựa sủi bọt trắng. Ô tô ngược chiều thi nhau còi xin vượt tranh thủ qua cầu.

Bà Kim Xuân mở quạt giấy, quạt thốc, chốc chốc lại phẩy về phía lão Thậm mấy nhát. Lão Thậm run người mỗi lần được hưởng vài nhát quạt ấy của bà. Bà ta ngoái ra ngoài mui xe, che quạt ngang mày:

- Ráng vàng thế kia là sắp có bão đấy nhỉ?

Liếc chủ xe, ông ta nín thít, bà Kim Xuân lại ca cẩm:

- Thời buổi lắm hàng, tôi bị nhầm mất mấy chục nghìn.

Lão Thậm vẫn ngồi im.

 "Người đâu mà có người như cục đất. Người ta gọi mà không biết đỡ lời, chuyện cho đỡ nhạt miệng". Bà Kim Xuân ném một cái nhìn thương hại lên cái lưng gù gù. Bà bỗng nhớ ra, từ ngày có Hội bảo thọ bặt không thấy lão Thậm. Có nhẽ ông ta chưa là hội viên. Bà thật là khiếm khuyết đã không chú ý đến ông lão xe ngựa.

- Ông Thậm này. Ông có bận lắm không mà không thấy ông đến sinh hoạt với hội?

- Dạ, vâng…

- Về làm đơn đi. Tôi sẽ đứng ra giới thiệu ông.

Sững sờ, lão Thậm vầy vò chiếc roi da rồi quấn trói vào một bên cườm tay.

- Vâng…vâng…

Chiếc xe ì ạch leo dốc. Nóng riết, con ngựa chả thiết đi, vào cua ngoặt chỗ đầu nhà máy hóa chất, con ngựa thiến sứt nhìn thấy mấy con ngựa cái non đang gặm cỏ nhởn nhơ dưới bãi, thế là tha hồ cho lão miết cương nó vẫn dằn cổ chằn chằn chực kéo cả chiếc xe xuống bãi cỏ.

Lão Thậm cảm thấy bị con ngựa làm nhục, giá như người khác ngồi trên xe thì thế nào cũng xong, đằng này lại là bà Kim Xuân chứng kiến sự bồi bại của con ngựa mà lão là chủ. Thiến rồi mà không biết điều còn sứt tý cà thì nước mẹ gì mà cũng tự dưng động cỡn. Một cục nghẹn ứ trong ngực lão... bỗng lão vung roi nhổm lên vụt von vót. Mỗi lần roi chạm đích  là bung lên từng túm lông tía, lão bạnh hàm thầm rủa: "Tiên sư mày! Tiên sư mày".

Con ngựa oằn lưng, chồm chồm. Theo quán tính nó rướn ra giữa đường vừa lúc chiếc xe tải lao tới, con tía hốt hoảng quay ngược thì đuôi chiếc xe nó kéo, bị bánh sau của ô tô quyệt phải.

Lão Thậm sõng soài giữa đám hoa cứt lợn đen nhẻm bụi. Con Tía tuột khỏi càng xe, một chân sau bị đau co ro dưới bụng. Nó bàng hoàng nhìn chủ.

Bà Kim Xuân vướng mui không văng ra nhưng bị lắc cùng với hàng hóa. Lóng ngóng mãi lão Thậm mới  giải cứu đưa được bà Kim Xuân. Bà nhợt nhạt như sắp ngất lịm. Bên chân phải bà tím dập, sưng vù.

Xe tải chạy mất, đường vắng, sợ hãi khiến lão Thậm nhức nhối bàng quang. Bà Kim Xuân có mệnh hệ thì có dễ  người ta lại lôi lão vào tù. 

Bà Kim Xuân chưa đau đến nỗi phải nằm viện. Bà bị choáng ngất và bong gân, di chuyển phải chống nạng. Tuy bà Kim Xuân không hé răng phàn nàn mà lão Thậm tự ý biết phận đến bơm nước, đổi bình ga... cho bà.

Sáng sớm dong xe đi làm qua cửa nhà bà Kim Xuân, lão tạt vào nhận tiền và cái làn đi chợ. Đến trưa, hoặc gần tối, dù đang bận khách, lão cũng đành bỏ. Nhỡ ra bà Kim Xuân có việc gì ...

Những bữa lo việc bà Kim Xuân xong, không tiện đánh xe về trạm biến thế, lão Thậm moi túi quần ổ bánh mỳ hay nắm xôi gói lá bàng ngồi nhai suông trên càng xe. Bà Kim Xuân nép mình bên cửa nhìn ra. Một hôm bà bùi ngùi bảo:

- Ông dong ngựa cả ngày, ăn uống thất thường, trong những ngày tôi còn đau chân, ông mang gạo lại đây tôi nấu ăn luôn thể.

Cắn râu mép, lão suýt nghẹn. Bà ta đã nhân đức không bắt bồi hoàn sức khỏe, lão đâu dám, đâu xứng ngồi chung mâm với bà. Chẳng qua người ta làm "chính trị".

- Dạ, thưa bà...

Bà Kim Xuân thấy như có lỗi với lão Thậm vì chân phải đau hơi lâu. Không phiền lão không được. Con gái, cô thì vừa đẻ, cô thì ở nước ngoài.  Hơn nữa có lão căn nhà trống hơi đàn ông lâu cũng đỡ quạnh. Để ông ta thực thi phận sự thêm vài bữa thì có làm sao.

Lão mày mò hỏi các phương thuốc nam chữa bong gân, sai khớp. Lão kiếm các thứ cây cỏ như người ta mách đem đến nhà bà Kim Xuân, đứng dưới hè gãi đầu gãi tai:

- Tôi mới tìm được loại thuốc nghe nói cũng hay, vô phép bà cho tôi chữa thử.

Nhìn vỏ cây gạo sao vàng, hạ thổ tẩm với rượu và nước đái để trong cái bát loa mẻ, bà Kim Xuân biết là thứ mình vẫn đang dùng.

- Ôi, quý hóa quá. Ông chữa ngay cho tôi.

Ngắm đôi bàn chân sạm đen của mình, lão Thậm cúi đầu.

- Lỗi bà. Bà cho tôi ở dưới sân.

Bà Kim Xuân ngồi ghế đẩu, chìa bàn chân đau ra trước mặt lão Thậm đang nửa quỳ nửa khom. Đôi bàn tay thô nháp vốc thuốc, nhứ nhứ hồi lâu, mới ngập ngừng đỡ bàn chân trắng trẻo, run run xoa thuốc lên. Lão rùng mình như nắm phải lửa. Suốt một cuộc đời gần sáu mươi năm của mình, đây là lần đầu tiên lão mặt đối mặt với một người đàn bà và được đụng chạm tới da thịt của người ta. Ý nghĩ lão Thậm hoảng loạn "Trời ơi! Ta đang làm gì? Sao ta lại bày ra cái trò điên này?"

Thoạt đầu bà Kim Xuân tò mò muốn xem lão Thậm chạy chữa ra sao, nhưng lúc sau mặt  bà đỏ như say trầu.

Bà quay đi để lão Thậm đỡ lúng túng.

... Đúng 6 giờ lão Thậm dong xe đến cổng nhà bà Kim Xuân, ngựa chưa kịp dừng chân, lão đã nhảy phắt xuống xách hai bao tải hàng bày trước hè quăng lên thùng xe.

Bà Kim Xuân từ tốn đi sau, thong thả trèo lên ngồi ở cái chỗ cao nhất, ngang hàng với xà ích và giữ một mẻ mặt đạo mạo lạnh lùng lướt qua hàng phố.

Đến cổng chợ, bà đi trước vào quầy hàng. Lão Thậm xăng xái quảy đôi bao tải theo sau. Đúng 6 giờ tối lão Thậm lại dừng xe trước cổng chợ và công việc lại diễn ra ngược với trình tự ban sáng.

Bà đã quen với nếp được đi đưa về đón. Còn lão Thậm thì cứ thầm mong ơn huệ của bà hội phó sẽ chiếu cố xét duyệt nhanh nhanh cho mình vào Hội bảo thọ.

Rồi một hôm trên đường về chợ, bà Kim Xuân soi bộ quần áo vá víu của lão Thậm.

- Hôm này tôi giới thiệu ông mà cứ đóng bộ này là không ổn đâu.

- Dạ, vâng:

- Tối nay ông ở lại luôn nhà tôi để tôi bàn về việc ấy.

Lão Thậm dãn nở, nhưng nghe có việc hệ trọng thì không dám máy miệng.

Gian khách sáng loáng, lão Thậm không dám đặt đít vào đâu. Mãi mới dám ghé hờ chiếc sa-lông. Lão vừa tắm, tóc ướt, nức xà phòng thơm. Chồng bà Kim Xuân trước kia là người nhỏ bé mà lão Thậm lại to vóc, bộ quần áo mặc mượn chỉ muốn nứt tung. Không biết bà Kim Xuân sẽ dắt lão tới đâu. Sẽ làm gì lão. Hành hạ lão thế nào cũng xong, miễn là được vào cái Hội bảo thọ.

Bà Kim Xuân đã kịp mặc bộ vải lanh mềm.

Bữa cơm tối tấp bật.

Màu sắc và mùi vị mâm cơm khiến nước miếng tứa đau nhức hàm. Đời lão, thường là chỉ được nhìn những bữa ăn ngon. Nếu bà ta đã cho lão ăn thì có nghĩa là không có chuyện lo. Kìa, bà Kim Xuân lại mang ra cả hũ rượu thuốc.

Ôi nhưng mà lão cai rượu đã lâu.

Suốt bữa, bà Kim Xuân chỉ nhấm mấy con bún còn thì luôn tay tiếp thức cho lão Thậm.

Chén thứ nhất... chén thứ hai....

Lơ mơ lão uống chén tiếp chén. Và bà Kim Xuân không có ý định can lão. Lão gắp nhầm quả ớt sừng bò, bỏ tọt vào mồm nhai ngấu nghiến mới biết.

Nửa đêm. Lão Thậm bừng tỉnh nhận ra mình nằm trên nền gạch hoa, đầu gối lên chiếc gối mút chứ không phải cái gối gỗ ở nhà. Khát đến nỗi tưởng như họng sắp bốc khói. Đèn ngủ xanh dịu, đủ nhận ra đồ vật ảo mờ. Lão Thậm châng lâng, và định trí tìm bàn nước thì thấy bà Kim Xuân nằm cách mình có một tầm tay với, áo quần hớ hênh...

Chợt nhớ, lão say được bà Kim Xuân dìu… không hiểu sao lão ngã lại kéo cả bà ngã cùng….

Giấc mơ Hội bảo thọ thế là thành khói. Đã làm gãy chân người ta, giờ thì việc động giời. Lão nỡ nào nhìn mặt bà Kim Xuân. Ôi…. Tội của lão đã không ít. Việc này mà vỡ ra thì ...

Vụ lão Thậm với bà Kim Xuân rỗi cũng rò rỉ. Thấy lão đâu là hàng phố xì xào: "Rõ dơ! Chịu nhịn được gần hết đời mà giờ lại đổ đốn". Thậm chí, có người tẩy chay, xúi bạn hàng không thuê lão chở hàng. Lão Thậm bơ vơ lại thêm bơ vơ. Quanh lão bầu không khí quánh đặc, dấp dính y như ngày mới ở tù ra.

Bà Kim Xuân chờ đợi một ngày, rồi suốt tuần mà không thấy lão Thậm. Bà tìm đến trạm biến thế điện ở cuối ngõ của khu phố đang hình thành chỉ thấy cái hộp gạch hoang...

Lão Thậm bỏ đi một huyện lỵ núi. Con Tía thiến sứt ngã nước, thêm vết thương ở chân nó tái phát. Bấm bụng lão bán Tía cho người nấu cao. Gửi xe vào chái của một nhà hàng phở, lão về chợ ngựa thành phố tìm mua con khác.

Buổi tối thành phố sau hai năm biệt tích, trước cổng chợ, lão Thậm đang vê thuốc lào thì thấy bà Kim Xuân.

Bà đi trước và sau là lão già hom hem, ria vểnh ngược, bóng nhẫy, quẩy hai bao tải hàng. Chiếc xe ngựa đang chờ họ. Con ngựa thiến lông hoàng thổ còn kém cân lạng con tía thiến sứt của lão bao nhiêu. Thọc ngón tay vào miệng, lão nghiến răng ư hự…

Bà Kim Xuân leo lên ngồi sát bên thằng cha ria vểnh.

Mãn nguyện. Xà ích ra roi. Chiếc xe lắc lư chuyển bánh…

N.T.T.K     

Chia sẻ trên Facebook