Nhà của Mẹ nắng chiều mòn dốc vắng
Mái tranh gầy tố lốc quẩn ngàn hoang
Đường sỏi đỏ cỏ may giăng ruộng cạn
Bóng Ba Vì soi sắc sóng Đà Giang.
Xóm đồi lấp loang rừng sơn nhựa
Lách cách súng gươm đuốc rọi quân qua
Cơm kháng chiến độn trám kho khoai sọ
Gạo muối ròng ròng trảy Trường Sơn.
Mẹ của con, bao năm xa mưa đổ
Thấm gió Trung Hà lẫn tiếng sói rừng sâu
Bếp Lịch Sơn vách bùn thưng lửa đỏ
Nóng lạnh sang mùa bước lỡ trót quên nhau.
Mẹ sinh con giữa ngày Xuân nức nở
Lúc mờ mờ gà báo sáng tháng Hai
Thầy dân công cuốc đường mạn ngược
Chị cả hái hoa thắp nến sáng trưng nhà.
Vỡ hoang lại mảnh vườn xưa đã thục
Vùi xuống mầm non lạc sắn rong riềng.
Mẹ chạy chợ gửi con nhà mợ
Bò vòng quanh sân hợp tác xanh rêu.
Ngọng vỡ lòng cầm dao phạt rẫy
Môi mím tập tô chữ cóc nhái ễnh ương
Đắng cảy đắng, măng vầu càng đắng
Chân trời buông khoảng lặng lũng mù sương.
Mùa hạ kia nhân công sầm sập đến
Bụi lấm non xanh mìn phá đá rải đường.
Rừng run rẩy tiễn gỗ bè xây dựng
Tôi một mình ong đốt đứng hoe hoe.
Mẹ lãng xa mấy mùa hoa cúc cũ
Bên chị cả nằm giữa sắc cỏ hanh thu.
Nhà vườn Mẹ mơ đêm con bụm hơi thổi lửa
Giếng đá ong trầm mát lẹm tâm can.
Chị em rồi mỗi người một phận
Nhà vườn xưa Thầy xới vun tẩn mẩn
Hoa cau gầy rắc ngõ dài vắng ngẩn.
Giàn trầu già ngóng Mẹ rụng liêu diêu.
Con chạm tới chân trời cuối bể
Từ góc vườn nhà Mẹ buổi hoang mang.
1979 - 2017