(Nhân ngày giỗ Trần Dần 17/01/1997 - 17/01/2014)
SÁCH XANH
(Trích trường ca)
- Trăng sángtrăng tàsoi Trần Dần thơsao cho tỏ.
- Trăng sáng
trăng tà
soi Trần Dần thơ
sao cho tỏ.
(Đ.Q)
IV. 2. Trên thân thể Canada kềnh càngđêm nay vầng trăng là _ cái đầubé tí _nghểnh lên cao xanhphỏng vấn địa cầuvề người Thi sĩ của bức họa tiên tri Khi ấy _ 1955 _ta vừa được sinh thànhthêm một _ qả đất khóc như ri _ Ngày hai chân bắt đầu làm việc với mặt đất Mẹ nóiđi tiếp đi con _ hãy đi mãi _ phía sau mãi mãi Mẹ đây Hai chân không chỉ biết đi,không phó mặc cái đầu cùng bầu trời hoạt độngvà trái tim ta không chỉ ngoảnh nhìn về Mẹ,đấy chiếc la bàn đưa một-cuộc-đời-đi Đêm nayphần thân thể nhỏ nhoicủa Mẹ dừng trên lãnh thổ này Tuyết tan vườn cỏ nhà bênnhư trang văn lộn chữnhững đụn trắng nổi lên suối ven rừng thông lại chảyđường chết nằm kiata không Em Các cháu nhỏ da trắng da màunơi nào tuyết đếnhãy kỷ niệm mùa đông 2013 toàn cầu băng giábằng những Người Tuyết dáng hình Nelson Mandela cố Tổng thống Nam Phikhoái chí các cháu cứ gắn những chiếc mũi cà rốt đỏ chótngài vẫn vui tươitiếp 95 năm máu nhòa nước mắt cườiNgười-tuyết-Mandela sẽ tan tan nhanhđất thẳmcất giữ Người da đen vĩ đại hồn nhiên tốt đẹp nhấtNhững Người Đen thủy tổ loài người Hỡi Thi sĩta lãng mạn và hiện thực đêm naymai mốt trăng lutận hưởng _ dạ đài _ ta sẽ tượng trưng cùng tiền nhân _ thất thổ __ sẽ nói lên và chỉ nói lên _ hình tượng _sẽ _ bắt một bài thơ phải vô cùng linh động __ sẽ đón về đây tất cả những thế giới quay cuồng _ Hỡi Thi sĩ đêm nayta hoãn mộng _ Sông Lô_ _ Bình Ca _ _ Việt Bắc _theo về hướng khácdữ dội nhất từ sau 1983tuyết đổ ngập làng Sa Pa Bát Xáttuyết hoang tàn cao nguyên đá Đồng Văn Hà Giang chết thảm hoa màu Ta thôi ôm mơ cành hồng đầu đông vương hương thi liệucùng đêm độ âmở đó con trẻ không đủ áo quầnvà Em ơi từ naychiều biên giới[i] lại thêm một người sẽ vắng. IV. 3. - Ngày đầu tiên mùa đông thứ 25 đời tôi tuyết phủhếtphủ hết rồi những bàn chân mùa đông thứ 24 cùng những mùa sau sót Chưa bàn chân đầu tiên mùa thứ 25trang viết trắng Bông-tuyết-chữ phủ lên tia-nắng-chữ, hạt-mưa-chữ tích tụ từ khi tôi biết đi biết viếtmỗi mùa tan biếnbăng tuyết xứ người không pha mưa nắng quê nhàchữ-tuyết của tôi đâu chốn dung thân?thôi bỏ qua khỉ thật Ta bắt đầu,bạn ngon lành không hợp đồng thiên giới chữ âmdưới này chúng tôi _ thế jới vẫn khóc như ri _- Cám ơn, cũng tôi bỏ đi chuyện nhỏKìa ngó bạn một đêm ba lần thức giấc trắng hai bàn tay chữ-tuyết... XV. Sau khi trồng trên đờicác cuốn sách xanhbạn nằm xuống Tôi còn viết mãi:Đẹp xiết bao là những nấm mồ người-làm-sách. Đỗ Quyên - Vancouver, 08/11/2013