Ở phía bờ sông có những căn nhà rách rướiNhư ốc bám vào rêuĐêm sóng vỗ ì oạpVài con thuyền ngang dọc buông… “neo” Thời gian đi qua nơi này không đếm bằng tờ lịchHọ đếm thời gian theo mùaTháng mười mía ngọt, tháng sáu cà chuaTháng chín bẻ ngô, tháng năm hái đậu… Tôi ngộ ra rằng trong đời sống hằng ngày không cần nhiều ngưỡng vọngChẳng ước mơ xa mà ngong ngóng một “số đề”Một thú vui đã trở thành trò chơi xã hộiKhông công khai mà “dấm dúi” công khai… Đạo lý hình thành từ những điều xảy ra như “ngày thường ở huyện”Một cuốn sách giáo khoa không thể dạy ta khuôn phép lẽ đờiChắc vì thế Gớt bảo ta phải sốngVới cây đời là mãi mãi xanh tươi Mặt đất phẳng vuông nhưng trái đất hình trònGa-li-lê đã cho loài người hiểu ra chân lýNhưng “chân lý” của ông đã bắt ông lên giàn thiêu cháy rụiKhi mà sự độc đoán cố tình không chịu rút lui Thầm câu hát, hát rằng: buồn đã hơn vuiTôi đứng ở nhịp cầu này hơn trăm năm tuổiVà bâng khuâng cuộn mình vào dấu hỏiCái lam lũ bờ sông có vô hạn,vô hồi? Mang Ơn? Sao tôi phải nói ƠN anh quá nhiều như thếAnh là thực, là hư hay là gì ?Không biết nữaGiữa cuộc đời “Hỉ , Xả, Từ bi” Nếu chỉ có ƠN thôi thì con người sẽ trở nên lười biếngDựa vào ƠN mà sống theo ƠNChính vì thế đôi khi lòng tự trọngSẽ mất đi, để thỏa hiệp với đớn hèn Ta mang ơn tổ tiên, trời đấtƠn mẹ cha nuôi dưỡng sinh thànhNhưng không thể ƠN những điều cố tình bịa đặtVà hão huyền đến vô lối tự xưng Bà mẹ có tám con thì bẩy đứa hy sinh đánh giặcTa cúi đầu mang ơnNhưng không ơn kẻ đọc điếu văn khen những linh hồn ấyBởi họ có đâu mang nặng mãi nỗi buồn Bàn tay ta gieo hạtBàn tay ta gặt hái nuôi thânKhông có đấng thiên tài nào hảo tâm cho ta hạnh phúcHuân chương cũng chỉ là sự biểu tượng hư danh Lẽ đời bảo ta “A di đà phật”Dạy ta làm dấu “A men” trước mọi thánh đườngNhưng xin loài người hãy luôn luôn cảnh giácCó kẻ đánh lừa, ăn cắp bắt ta… ƠN!
Ở phía bờ sông có những căn nhà rách rưới
Như ốc bám vào rêu
Đêm sóng vỗ ì oạp
Vài con thuyền ngang dọc buông… “neo”
Thời gian đi qua nơi này không đếm bằng tờ lịch
Họ đếm thời gian theo mùa
Tháng mười mía ngọt, tháng sáu cà chua
Tháng chín bẻ ngô, tháng năm hái đậu…
Tôi ngộ ra rằng trong đời sống hằng ngày không cần nhiều ngưỡng vọng
Chẳng ước mơ xa mà ngong ngóng một “số đề”
Một thú vui đã trở thành trò chơi xã hội
Không công khai mà “dấm dúi” công khai…
Đạo lý hình thành từ những điều xảy ra như “ngày thường ở huyện”
Một cuốn sách giáo khoa không thể dạy ta khuôn phép lẽ đời
Chắc vì thế Gớt bảo ta phải sống
Với cây đời là mãi mãi xanh tươi
Mặt đất phẳng vuông nhưng trái đất hình tròn
Ga-li-lê đã cho loài người hiểu ra chân lý
Nhưng “chân lý” của ông đã bắt ông lên giàn thiêu cháy rụi
Khi mà sự độc đoán cố tình không chịu rút lui
Thầm câu hát, hát rằng: buồn đã hơn vui
Tôi đứng ở nhịp cầu này hơn trăm năm tuổi
Và bâng khuâng cuộn mình vào dấu hỏi
Cái lam lũ bờ sông có vô hạn,vô hồi?
Mang Ơn?
Sao tôi phải nói ƠN anh quá nhiều như thế
Anh là thực, là hư hay là gì ?
Không biết nữa
Giữa cuộc đời “Hỉ , Xả, Từ bi”
Nếu chỉ có ƠN thôi thì con người sẽ trở nên lười biếng
Dựa vào ƠN mà sống theo ƠN
Chính vì thế đôi khi lòng tự trọng
Sẽ mất đi, để thỏa hiệp với đớn hèn
Ta mang ơn tổ tiên, trời đất
Ơn mẹ cha nuôi dưỡng sinh thành
Nhưng không thể ƠN những điều cố tình bịa đặt
Và hão huyền đến vô lối tự xưng
Bà mẹ có tám con thì bẩy đứa hy sinh đánh giặc
Ta cúi đầu mang ơn
Nhưng không ơn kẻ đọc điếu văn khen những linh hồn ấy
Bởi họ có đâu mang nặng mãi nỗi buồn
Bàn tay ta gieo hạt
Bàn tay ta gặt hái nuôi thân
Không có đấng thiên tài nào hảo tâm cho ta hạnh phúc
Huân chương cũng chỉ là sự biểu tượng hư danh
Lẽ đời bảo ta “A di đà phật”
Dạy ta làm dấu “A men” trước mọi thánh đường
Nhưng xin loài người hãy luôn luôn cảnh giác
Có kẻ đánh lừa, ăn cắp bắt ta… ƠN!