Tôi có em với những chiếc ly khảm huyền
ở một nơi không ai được biết,
chốn ẩn nấp cuối cùng của Tôi
Ly khảm huyền lanh tanh bóng tối
trong tiếng lụa xô nhàu,
nước hoa cũ ủng mùi và chớp nến.
Ly khảm huyền uống mấy cho vơi,
uống trưa nắng sục bùn, đêm mưa nứt nẻ
uống hy vọng ngây ngô, cơn dông tiền sử
uống lối mòn, uống hoa cà độc dược giữa cơn điên đồng loại
uống chính mình, uống vì yêu mình quá thể
uống vì ghê cổ khinh mình
uống em và bóng em nâng chiếc ly ám trên tường đá đen,
uống vì có ly khảm huyền
và vì không gì cả.
Tôi biết làm gì với chiếc ly rỗng không sứt mẻ
Làm gì với bông hoa em vò xé thả xuống
ly khảm huyền nhiều bóng tối
Bông hoa cuối cùng của miền thượng sông Thao
Hương đau thấm lời buồn em hát:
"Mây trắng bay trên mái chùa cao..."
Dưới đáy ly khảm huyền:
hình những con thú hoang cùng Tôi lộn ngược
Vệt chì đen cắt ngang, cắt dọc bức tranh lầm bố cục
Bài thơ viết trước phần kết thúc.
Bao nhiêu cánh đồng nho,
Bao nhiêu đồng nếp hoa vàng
Vô số mưu mô khát vọng đang còn và đã mất.
Lăn lóc trái tim gạch phồng, mặt cao su lạc mất linh hồn
Giấc mơ của lâu đài không cánh cửa
trong mơ cũng là tuyệt vọng...
Tiếng đàn mơ ngân trong tiếng súng u trầm
Người ria xanh mơ nghiến răng luyện cát
Người hói trán mơ khắc hoa văn
Tế bào thạch anh vách cao mơ dòng sông cưỡng đoạt
Viên than non mơ đốt máy chạy tàu
Ánh âm thầm lòng dạ ly bôi.
Tôi uống trên em lời thề xanh phiến lưỡi
và đã gào như sói độc mùa mưa
Ly khảm huyền tìm đâu dấu vết
Vân tay Tôi và em và người tử tế
Tôi thèm thời gian côn trùng co ro trong hổ phách, sắc màu trong bi ve và không ngờ gì điều thiêng đã được khảm huyền
Trong suốt pha lê Tôi ngờ
Tôi dâng Tôi những tháng ngày buồn
Trước Chúa và Em.
Tôi đã thề và Tôi đã giữ.
Mảnh vỡ ly khảm huyền trong phần tối trái tim.
Tháng Tám 1980 - 1990