
Lịch
sử điêu khắc Pháp được khắc tạc bởi bàn tay của thiên tài vĩ đại
Auguste Rodin. Nhắc tới tên tuổi ông, người ta bị ám ảnh bởi cuộc tình
của ông với nhà nữ điêu khắc Camille Claudel mà những tác phẩm của bà là
vật chứng đầy nước mắt. Gần một thế kỷ trôi qua, tới tận năm 1988, chỉ
khi bộ phim nói về cuộc đời bà được phát hành, hơn 70 tác phẩm còn sót
lại trong vô số những tác phẩm đã bị chính bà hủy bỏ mới tìm được vị trí
đúng đắn và xứng đáng trong lịch sử nghệ thuật thế giới.
Sinh
năm 1864, lớn lên tại một làng nhỏ Villeneuve-sur-Fère nước Pháp, cô
bé Camille sớm phát hiện ra điều kỳ diệu của đất sét, dưới bàn tay bé
nhỏ của cô có thể làm nên được muôn hình muôn dạng. Sau khi rời nhà đến
Nogent sur Seine, cô nhanh chóng được nhà điêu khắc trẻ Alfred Boucher
để ý, nhận làm học trò, dìu dắt vào con đường điêu khắc. Ảnh hưởng của
người thầy đầu tiên được thể hiện qua tác phẩm « Paul Claudel 13 tuổi »
(1881) là bức tượng đồng về em trai cô, (sau này là nhà thơ, nhà văn nổi
tiếng của Pháp). Khi Camille 18 tuổi, Boucher đột ngột rời Pháp đi Ý,
giới thiệu cô với một nhà điêu khắc tên tuổi ở Paris. Đó chính là
Auguste Rodin.
Rodin
lúc đó 42 tuổi, đang sống với Rose Beuret và có một người con chỉ kém
Camille hai tuổi. Cuộc gặp gỡ đã cuốn hai nghệ sĩ tài năng vào cơn lốc
của cuộc tình vụng trộm mãnh liệt, đầy trăn trở. Bàn tay của Camille in
dấu trên rất nhiều tác phẩm của ông trong giai đoạn này. Nàng là học trò
tận tụy, là đồng nghiệp tài năng, là người mẫu xinh đẹp lý tưởng, và là
người tình say đắm của ông. Nàng là người truyền cho ông cảm hứng làm
nên những tác phẩm ấn tượng mà một trong những tác phẩm xuất sắc là «Nụ
hôn», giúp ông hoàn thành nhiều đơn đặt hàng quan trọng trong đó có một
phần của tác phẩm lớn nhất của đời ông : « Cánh cổng địa ngục » . Bản
thân Camille cũng cho ra đời khá nhiều tác phẩm. Rodin đã từng làm người
mẫu cho nàng cho việc thực hiện bức« Tượng bán thân Rodin » ...Nhưng
các tác phẩm của nàng bị chìm đi bởi chính sự nổi tiếng của Rodin. Dư
luận miệt thị mối quan hệ không chính đáng, đàm tiếu về những tác phẩm
của nàng cho đó là sáng tạo của người thầy. Bị mẹ và gia đình khinh rẻ
và xa lánh, phải liên tiếp đối diện với người tình cũ của Rodin, Camille
bị mất thăng bằng. Năm 1893, sau khi quyết định chính thức chia tay
người tình, nàng đau đớn khép mình trong căn nhà vừa là xưởng điêu khắc
trong khi Rodin đang choáng ngợp với những đơn đặt hàng tầm cỡ thế giới.
Vào
thời gian này, nàng đã khẳng định mình bằng nhiều tác phẩm : Cô bé
Châtelaine (1896), Con sóng (1897), Trầm mặc, Gia tài (1900), Người đàn
bà thổi sáo (1904), Bỏ rơi (1905)... Các tác phẩm được thực hiện với
nhiều phiên bản bằng các chất liệu khác nhau : thạch cao, đá hoa, đồng,
và nàng cũng không ngần ngại sử dụng chất liệu quý hiếm như đá cẩm thạch
để tạo sự khác biệt với Rodin. Sự nhạy cảm tinh tế trong nghiên cứu chi
tiết, phong cách thể hiện sự giằng xé nội tâm của nàng đã làm xôn xao
giới phê bình.
«Điệu van» (ảnh)
là tác phẩm vượt qua giá trị thẩm mỹ thông thường, thể hiện một tình
yêu mãnh liệt của hai thân thể tràn trề sức sống đang chìm đắm trong thế
giới của nhịp, của nhạc. Cái gợi cảm của hai bàn tay chỉ "chạm" mà
không nắm, cánh tay đỡ, nhẹ nhàng nhưng là điểm tựa đầy tin cậy được tạo
ra bởi thế đứng của người con gái, ngả về sau nhưng nghiêng lại với một
chút khoảng cách cho ta có cảm nhận được niềm khao khát quấn lấy người
bạn nhảy. Sức sống nội tâm của tác phẩm qua bàn tay tỉ mỉ của nàng được
phản ảnh bởi nét lượn thanh tao của cơ bắp, run rẩy của tế bào . Sự gần
gũi của hai gương mặt đẩy cao trào xúc động, say đắm tới ước muốn tan
biến trong những vòng nhảy quay cuồng tưởng chừng như vô tận, được thấy
rõ qua những vòng xoáy của miếng vải phủ gồ ghề đang cuốn theo họ phập
phồng như một miếng vải liệm, với kỹ thuật sáng, tối, nổi, chìm làm nên
sự tương phản, giằng xé : tình yêu hay cái chết ? Một nỗi buồn thống
thiết toát ra từ đó.

Tuy
xa cách nhưng Rodin vẫn luôn duy trì sự hỗ trợ thiết thực của mình với
người tình. Ông kín đáo viết thư cho bộ công nghiệp đề nghị xuất vật
liệu đá hoa giúp nàng, không ngừng giới thiệu về nàng với các nhà phê
bình tên tuổi. Tuy nhiên giới phê bình ngưỡng mộ các bức tượng bao nhiêu
thì nghi ngại trước phong cách của nàng bấy nhiêu bởi ở họ cảm nhận ở
đó một người phụ nữ mệt mỏi tới vô vọng muốn thả mình vào nghệ thuật,
một phụ nữ lập dị bị mất thăng bằng.
Năm
1898, Camille viết thư cho viện Nghệ thuật xin một khoản tiền tài trợ
để thực hiện tác phẩm « Tuổi chín muồi» bằng đồng. Thanh tra đã chấp
thuận và xác nhận đây là tác phẩm xứng đáng. Nhưng chỉ vài tháng sau,
trong một cuộc triển lãm, Rodin tình cờ phát hiện ra phiên bản gốc bằng
thạch cao, nổi giận vì cuộc sống riêng tư của ông bị phơi bày trước công
chúng. Không một lời giải thích, không những việc tài trợ cho phiên bản
bằng đồng không được tiếp tục mà ngay cả đơn đặt hàng cho phiên bản
bằng đá hoa cũng bị hủy bỏ. Mối quan hệ của hai người hoàn toàn chấm dứt
từ đó, Camille oán giận Rodin là người đã gây nên mọi sự không may này.
Không
có một tác phẩm điêu khắc nào mà số phận của một cuộc tình đổ vỡ lại
hiện lên xé lòng đến thế. Một người đàn bà già nua với khuôn mặt nhăn
nhúm, khắc khổ giống như thần chết đang choàng tay ôm người đàn ông và
kéo ông đi, âu yếm mà quyết liệt. Vai trái của người đàn ông nghiêng về
phía sau khắc khoải nhưng vai phải được sưởi ấm bằng trái tim của người
đàn bà lại chùng xuống, cam chịu. Bàn tay tiếc nuổi buông rơi người phụ
nữ trẻ đang quỳ xuống chới với trước khoảng không, van vỉ. Trừ đôi bàn
tay nhỏ nhưng được tạc rất thô để thấy một đôi tay vất vả của một người
làm điêu khắc, cả thân hình nàng, làn da, bộ ngực căng mịn đều toát lên
vẻ đẹp của tuổi trẻ. Nhà văn Paul Claudel, em trai của nàng khi nhìn lại
bức tượng này bật khóc : Ôi, không lẽ nào , người con gái trẻ thảm
thương kia, chính là chị của tôi, chị Camille thân yêu của tôi.! Người
đàn bà xinh đẹp, kiêu hãnh này, lại đang trần trụi mà quỳ xuống dưới
chân người ta khẩn nài, nhục nhã. Tất cả đã kết thúc ! Chị để lại cho
đời hình ảnh về chị như thế !. Đó là tâm hồn, là tài năng, là lẽ sống,
là vẻ đẹp, là cuộc sông và là tên tuổi của chị.
Ngắm
nhìn bức tượng từ một góc độ khách quan, vượt ra khỏi đời tư của nghệ
sĩ, « Tuổi chín muồi » phản ánh một quy luật vô thường : con người sẽ có
một ngày phải rời khỏi tuổi trẻ để đi về với miền đất khô cằn, lạnh lẽo
của tuổi già và cái chết. Camille đã dành trọn trái tim của mình cho
tác phẩm.
Sáng tạo không làm nàng quên được đau khổ, đắm chìm trong tuyệt vọng,
cô đơn, nghèo túng, bị dày vò bởi những ám ảnh, mộng mị, hoang tưởng
nàng dùng búa tự hủy vô số tác phẩm của mình và nhiều thư từ khác. Năm
1913, Camille Claudel bị mất trí hoàn toàn, và được đưa vào bệnh viện
tâm thần Ville Evrard. Bà mất ở đây ngày 19 tháng 10 năm 1943 sau 30 năm
giam hãm, vĩnh viễn không bao giờ thực hiện được khao khát mà bà thổ lộ
giữa cơn tỉnh cơn mê : Sẽ hạnh phúc biết bao nếu như tôi được trở lại
ngôi nhà thân thuộc thời thơ ấu tại Villeneuve !