CHÚC MỪNG NĂM MỚI !!! NICO-PARIS.COM - Không gian Văn hóa - Giáo dục & Dịch thuật Văn học - Espace Culture - Education & Traduction littéraire
Truyện ngắn

HOA BẠC HÀ CHƯA HẾT Ở SƠN NGUYÊN (KỲ I)

Thứ tư ngày 3 tháng 10 năm 2012 12:00 AM

Kỳ I

  

mồ hôi, bải hoải hắn rời tấm thân đàn bà. Miền nhục cảm giá lạnh sáng mờ cẩm thạch trong sáng nến. Rượu nóng pha mật ong nồng tinh dầu ngô và hương bạc hà.

Chiếc gối bọc vải lanh rách mép phòi lá ngải khô ra ngoài đường chỉ lăn lóc dưới nền đất nện nhồi vôi. Kéo tấm đắp bèo nhèo còn dư nhiệt cơ thể mình, hắn phủ kín vùng sáng trên tấm đệm.

Hắn vừa làm tình. Không vì tình yêu. Không mua không bán. Một thỏa thuận, hay đúng hơn là điều kiện để người cho và người nhận không phụ thuộc vào sự hàm ơn. Có thể vậy, mà có thể là ngụy biện bản năng nơi hắn. Cỗ máy sinh học vận hành tới ngưỡng đột ngột bùng lên hóa nhiệt toàn bộ nhiên liệu. Hắn lịm chìm trong tiếng kêu u ơ hầy a hầy a.

Hình như hắn đã nghe người đàn bà lắp bắp..u nhỉa ò…u nhỉa ò*…

Tập hợp kim loại, chất dẻo, văng khỏi hành trình.

Chiếc vỏ sò, con giun chết hay túi giấy nước quả trống rỗng cũng là hắn.

Hắn lắng nghe ê chề ở mình mà không thấy gợn. Hoặc có nhưng nó còn ẩn đâu đó. Bảy mươi hai tiếng đồng trước, nếu ai cược hắn làm tình với thiếu phụ Hmôngz, thì hắn dám cá mạng bảo đảm sự vô nhiễm của mình. Hắn nhận biết về hắn giống như khua khoắng cây gậy của người khiếm thị.

Đẩy cửa phòng tắm, hắn mở toang cửa sổ, chụp vòi nước lạnh lên đầu, xả hết cỡ. Nôn. Nôn khan. Chắc hắn không ghê tởm mình đến mức phải nôn. Hình như đạo đức giáo điều đã xui phản xạ có điều kiện ở hắn làm vậy.

Chiếc điện thoại của người đàn bà có tin nhắn.

Trong gương: khuôn mặt phẳng lỳ, hai hốc mắt viền thâm mờ, con ngươi lờ đờ, hai dấu ngoặc khép một ngắn mờ một dài sắc nét ôm lấy cái miệng trần tục tái nhợt với hàng ria mép phờ phạc. Hắn đấy.

Nắn chiếc phong bì niêm kín, hoa văn dây thừng, hồi lâu hắn mới đặt xuống mặt chiếc tủ lạnh mini. Cẩn thận, hắn dùng lon tăng lực Con bò húc chặn giữ.

 

1. Chiếc Minsk gầm gào bò nửa chừng đèo. Ngưòi đàn bà lái xe loạng choạng. Thuận tay hắn vội nhấc đứa bé ngồi giữa lên ngang tầm ngực, trước khi thả hai chân tìm điểm tựa dưới mặt đường.

Trong bóng mây sượt qua nghe tiếng máy, hắn đã hình dung nếu chiếc xe đổ. Thoát hiểm, hắn không dám tin.

Người đàn bà Hmôngz cầm lái - chừng non 20 tuổi, cũng đã kịp chống xe, xòa tay chùi vạt áo. Cô ta đón con gần như giật khỏi tay hắn, lui cui chạy ra khúc đường quanh.

Thõng xuống, hắn ngồi bệt nhìn thung núi vắng, xa mờ mắt.

Người mẹ Hmôngz nựng con, nghe như gió thung lũng vuốt lướt qua tua tủa gai đá tràn ứ những cam chịu rồi thượt dài trên sóng cỏ tranh lẫn khói tím màu hoa bạc hà bất tận.

Mẹ đặt con trên đùi ngồi dưới tàng cây tống quán chơ vơ giữa đèo. Chòm lá lơ thơ nhưng cũng rộng hơn vành che của một chiếc ô. Lật ngược vạt áo, người đàn bà trẻ phơi ra bộ ngực trắng ngẩn, núm vú như hai viên chocolate đang rỉ sữa. Sữa giọt đã buông bám trên ngấn bụng. Bàn tay lấm nhựa rau ngải, dầu bôi xích xe, hấp tấp xoa bầu vú. Đứa trẻ ư ư a a chầm bập ừng ực, nghẹn ngào. Môi hôi và sắc tố đỏ trên gương mặt bầu phính mắt một mí phai dần, dịu dần sau mỗi nhịp đứa trẻ núc sữa.

Đã ba ngày, cô gái - người đàn bà Hmôngz ngồi kia đã đưa hắn lần theo vết người bạn. Nữ họa sĩ Việt kiều muốn đi tìm cái cảm giác tận cùng của sự cô đơn và muốn vẽ những kẻ chạy trốn con người thèm khát con người nhưng thất vọng con người. Một lý do sang trọng. Sống ở trung châu, hắn có kinh nghiệm về miền sơn nguyên. Tự hắn đã hứa làm guide cho chuyến đi của chị.

Một lý do vớ vẩn, khiến hắn không thể khởi hành cùng chị từ thị xã biên viễn. Giờ thì hắn lần đuổi họa sĩ theo chỉ dẫn message.  


2. Bám nhờ xe Biên phòng, huyện lỵ M.V hơn 3 giờ sáng, cơ thể hắn như bao tải gai rách đựng xương khô lọc xọc. Tìm nhà nghỉ. Lặn lội trong sương mù, hắn cũng muốn được điều mình cần. Lão chủ nhà trọ người Hán nơi hẻm núi kéo vạt áo bông hỉ mũi lục tìm mảnh giấy nhét hờ vào tay hắn. Đường thở lầy nhầy cặn bám, lão ho thốc lên ngụt nghẹt như rút que cời nồi cám ngô đang sôi lục bục bên trong bức tường đất.

Nữ họa sĩ không chờ hắn mà đã đến một địa danh khác.

Rã rời như đám phân dê khô, hắn đành quay lại cổng chợ, nơi hắn đã tụt xuống khỏi thùng xe tải quân dụng không lâu.

Cửa hàng bánh cuốn. Bà chủ nạ dòng, âm sắc giọng dưới Tuyên đờ đẫn gật đầu. Bếp lò phà khói trắng. Thằng nhỏ giúp việc trông như bắp ngô lai gà gật níu thân cột samu. Những con ruồi đen óng, căng như hạt đỗ đen mới bóc, cắn đuôi đậu trên đầu sợi lạt buộc mái còn thừa xoắn xuống, lẫn vào muội khói.

Nước dùng hầm xương lợn xương bò, thoảng vị thuốc bắc, quánh sánh điểm lá hành, lá hẹ, lá mùi tàu gai thái chỉ. Dăm chiếc giò nạc tươi thuôn thuôn xinh như mầm măng sặt, trắng ngà tênh hênh dầm nóng nơi lòng bát. Bánh cuốn rối, ăn tới đâu, tráng tới đó. Rượu ngô hâm nóng, rót tràn cốc ống tre.

Gác chân lên ba lô hắn úp mặt xì xụp ăn. Đẫm mồ hôi. Ngon. Lấn cấn vướng lo  chuyện ngày mai nhặm nhoạy cảm giác. Tranh thủ nhờ bà chủ quán tư vấn.

Hừm, bà quán như được gãi đúng nấm hắc lào. Vào cái bản đó làm chó gì có xe khách. Dở hơi. Mấy năm trước thì bò bằng hai chân hai tay. Phúc nhà anh là dạo này mới có xe ôm. Mà cũng chỉ bọn xe ôm nghiện mới dám liều thân vào chốn ấy. Vào thì hỏng người, ra thì hỏng xe.

Rắc thêm ít ớt khô chưng mỡ gà vào bát nước dùng cho hắn, người đàn bà trấn an:

- Anh yên tâm nốc rượu ngô, lát nữa tranh thủ ngủ đẫy nửa giấc. Sáng, hẳn tôi có thể thu xếp …

Hai chiếc ghế băng ghép bìa gỗ rộng chưa quá hai gang, dài vừa đủ xếp lưng. Gối lên balô, buông dạng chân hai bên, măng-tô đắp ngang bụng, hắn có giấc ngủ mót chập chờn. Giấc ngủ nồng mùi ngô, mùi ngựa, mùi thịt sấy khô. Bủa vây hắn là màn sương mù tơi xốp, váy Hmôngz đỏ, Hmôngz trắng rập rờn. Nữ họa sĩ đang xoay quanh người đàn bà Hmôngz trật vú cho con bú bên thềm chợ. Bỗng trận lở đất ào ào cuốn họ và cả hắn ném xuống cái hố đen cuội đá.

Mọi khi mơ rơi xuống hố đen hắn cứ ưỡn cong người. Sợ quá sẽ thức giấc. Nhưng hôm nay không có cảm giác sợ. Hắn cười…

- Cái lão khách…hì… ngủ mà cũng cười như ngựa…hì…

Giọng thiếu nữ hồn nhiên, ngọng nghịu.

Hắn tiêu biến cơn ngủ. Khí lạnh hãm trong ruột núi bỗng toát ra cực điểm. Người lập cập nổi gai. Hóa ra không chỉ có tiếng cười lạ mà cả cái rét đã khiến hắn không thể nối dài giấc mơ.

Đầu ghế hắn ngồi ăn ban nãy, đã có người thay thế. Áo len hoa mười giờ. Gương mặt măng tơ hoen son phấn rẻ tiền. Màu son tô bôi vụng hoặc bị ai đó làm cho nhòe hai bên má, y màu con chép đực mùa đẻ trứng. Cô đang ăn mèn mén gói trong túi ni-lông xanh và nhúm rau ngải xào không mỡ.

Chiếc ba-lô kê đầu hắn rơi xoạch. Cô gái tròn mắt nhìn sang.

Co ro hắn tiến đến bếp lò khói lom rom. Bà chủ quán pha mẻ bột bánh mới trong chiếc thùng nhựa. Thằng nhỏ giúp việc quấn quanh người mảnh chăn sợi như chiếc lưới cũ.

Hắn định ngồi xuống đầu ghế bên, song song với cô. Sực nhớ ra còn hai chiếc ghế trống giáp tường. Mang hai chiếc ghế gỗ bìa trả lại vị trí cũ, tạo thành hình chữ U ôm lấy khu bếp lò, hắn chọn vị trí đối diện với cô gái đang ăn bữa đêm.

Chỉ tay vào đống củi gốc gỗ nghiến bổ tảng, bà chủ hất hàm. Hắn hiểu ý. Sống dưới chân rừng, nhưng người sơn nguyên không những mua cả nước mà còn mua cả củi.

Loay hoay, hắn không sao rút được dù một mẩu nhỏ trong đống củi xếp nơi góc nhà. Hóa ra đôi tay hắn đã tê cóng, ngón duỗi ra co vào cũng khó. Rõ là hắn nắm chắc mảnh củi, nhưng khi rút ra thì chỉ có bàn tay không. Đã thế, đống củi mảnh còn xô nhào trượt lộc cộc tãi vung.

- Hầy a…a…

Cô gái nhao đến giúp hắn xếp lại đống củi. Lửa lại thắp sáng bập bùng. Nhìn quanh không thấy chậu nước rửa, vỗ vỗ hai bàn tay vào phủi bụi, chạm lên vành khăn, cô nhoẻn cưới vơ chiếc thìa gỗ xúc thứ mèn mén lạnh ngắt, rời rã như cám trộn nước lã, nhón chút ngọn ngải, nhai bền bỉ. Hắn chỉ biết há miệng nhìn đôi mắt một mí nâu trong veo, phớt ánh tím hoa bạc hà. Đôi mắt có sắc vẻ giữa người lớn và trẻ con.

- Hôm nay có được nhiều tiền không?

Bà chủ buông lời và múc bát nước dùng nóng đặt trên mặt bàn nhờn mỡ trước cô gái.

- Chan thêm thứ này vào cho tao nhờ, để tao nhìn mày ăn cũng đỡ thấy tắc cổ.

Kéo xuôi chiếc áo len, cô gái cười hì hì:

- Đủ ăn thôi, không nhiều lắm…Hôm nay lạnh, ít khách hát…mà chỉ nhiều khách uống rượu …hầy a…Hôm nào cũng chiêu đãi cháu… Ngượng chết đi được…Mà không ăn thì thèm cũng chết. Cháu còn phải để dành tiền…

- Mày dành tiền làm quái gì…

- Một con bò…một đàn ong mật… hoa bạc hà đang nở tím sườn núi… Trẻ con được ăn mật ong nhiều thì tốt lắm….

Cô gái nhìn ra trời đêm ngơ ngẩn.

- Ừ, ở sơn nguyên có con bò biết đẻ, mươi đàn ong mật, không cần nương ngô cũng sống lương thiện được rồi…

Bà bánh cuốn thở dài.

Sau chút ngại ngần, cô cầm chiếc thìa gỗ rón rén nhấp từng ngụm nước dùng nóng hổi. Rạng ngời và thích thú, cô như đứa trẻ được quà sau buổi chợ đợi mẹ.

Đôi mắt một mí  lấp lánh như hai khe sáng hẹp, cô liếc nhìn hắn tò mò:

- Khách à, người lạ, có muốn thứ thứ này không? Em mời không mất tiền mà. Em không mời lừa đâu.

Hắn chìa tay. Lắc đầu, cô chỉ vào miệng. Hắn hiểu ý. Một thìa mèn mén tơi xốp lạnh ngắt tràn vòm họng. Đâu lạ thức này, nhưng hắn không nỡ chối sự chân thành. Chưa kịp nhai thì cô lại tiếp cho hắn thìa nước dùng:

- Nhai kỹ vào, sẽ ngon lắm đấy.

Hắn nhai nhai nuốt nuốt trong khi dạ dày vẫn đầy ứ. Vị bùi vị béo ngậy mèn mén có lẽ chỉ là tưởng tượng. Sền sệt, quánh dính trong vòm họng thứ bột không thể nuốt vầ cũng không thể đẩy ra.

Bà quán kiễng chân với hai chiếc can nhựa tái sinh gác trên vách. Cô gái nhanh nhảu:

- Cháu đi mang nước về cho. Mỏ nước đầu chợ cạn khô từ chiều. Muốn lấy nước thì phải đi ra sau núi. Xa nhiều đấy cô à.

Hình như cũng chỉ đợi có thế, người đàn bà đấm đấm lưng nhăn nhó:

- Ừ thế cũng được. Thuốc Lào à. Mày giúp cô.

Cô gái sơn nguyên, có cái tên Hmôngz, tiếng Việt là Thuốc Lào, chẳng biết ở bản nào dạt về M.V. Sáng quay nước mía. Chiều làm phu hồ. Tối làm tiếp viên. Thi thoảng thấy bồng đứa trẻ cho bú trước cổng chợ trâu bò. Bà quán chuyện phiếm.

Hắn thắc mắc, sao Thuốc Lào không về quê? Người đàn bà Tuyên huơ tay xua ruồi:

- Ô, anh không biết sao, rừng núi chia phần xong lâu rồi. Lấy đâu ra nương mà làm. Con gái Hmôngz đi lấy chồng là ma nhà khác. Mà nó đã bén mùi phố thị…


3. Thung núi M.V toen hoen như cái chảo gang. Vài ba vệt đường chéo ngang chéo dọc, y như dấu chiếc thìa gỗ để lại khi rang cơm. Núi đá nham nhở bủa vây. Nhìn lên thi thoảng lại giật mình, thấy lừ đừ chiếc xe máy ở đâu đó chồi ra từ kẽ đá, lia ánh đèn pha cố chọc thủng màn sương mù buổi sáng. Phân bò, phân ngựa rải đều như than cám nắm quả bàng vừa phơi trên mặt đường.

Gió khan lạnh, vầy vò túi ni-lông màu sắc phờ phật và mùi súc vật.

Hắn tìm đến nhà hàng karaoke. Hoa nhựa, ghế nhựa, nước ngọt có ga, rượu ngô đóng chai và đôi loa thùng rách. Quần áo phơi dây ken nhau như chăng cờ xí. Ai đó đã chỉ cho hắn phòng của Thuốc Lào. Một căn phòng xếp gạch xi-măng che tấm lợp không đóng đinh. Cô ngồi bên cái cửa duy nhất của căn phòng, đan đôi tất len trẻ dưới ánh sáng cây nến nhỏ như chiếc bút chì, trên chiếc giường ghép ván cốt pha. Đôi tay thô nhám sần như da voi mà lại khéo mềm, uốn éo kim đan.

Mắt một mí sẫm lại khi nhận ra hắn.

- Sao khách lại tìm được đến đây…chứ?

- Thích thì tìm thôi…

Hắn đang loay hoay, cô lúng túng kéo phẳng chiếc chiếu nhựa trên mặt ván cấp kênh.

- Khách thích mình à?

Hắn gật.

- Không đùa lừa chứ?

Hắn lắc. Cô ta nắm hai tai hắn kéo sát lại. Hai chót mũi chạm nhau. Cái nhìn nhọn như hai mũi dao. Hình như cơ thể cô phát ra âm thanh âm ư lạ lùng.

Cô nhét đôi tất len đan dở vào chiếc lù cở treo trên vách.

Hắn ngồi xuống chiếc gường ván ghép.

Tần ngần giây lát cô lỉnh ra sau tấm rèm vải in hình thân trúc xanh. Nước vỡ tiếng trong chậu. Răng lược miết trên tóc lách tách. Quay ra, cô khép cửa, thổi phù ngọn nến bút chì. Trong tay hắn bỗng có vuông giấy thiếc rột roạt. Vân vê, hắn biết mình đang nắm chiếc bao cao su.

Sống lưng hắn nhói tức. Gượng cười. Tránh một sự phiền lòng, hắn gượng gạo ôm lấy cô. Một chờ đợi câm lặng, đeo đá. Da thịt đàn bà phấp phỏng. Nhận ra sự nhũn nhẽo nơi hắn, nhoài ra, cô từ từ gỡ vòng tay hắn nơi vai. Cũng vừa lúc, cánh tay hắn rơi thõng. Ôm ngực, cô tựa lưng vào vách lán phập phành nhìn hắn. Ngạc nhiên và tủi cực. Không hiểu sao, hắn bỗng tự véo mũi mình đau điếng.

… Sáng banh, bà chủ quán không kiếm được gã xe ôm nào. Hắn chỉ còn biết nhìn cái địa chỉ bỏ lại trên tờ giấy xé từ sổ tay của nữ họa sĩ. Có lẽ bà không rỗi hơi nữa hoặc không gã xe ôm nào muốn đến chỗ khốn cùng đó. May, bà lại hé hy vọng:

Có thể anh đi nhờ con bé ấy. Miễn là có tiền.

Hắn tìm đến thuê xe.

Dội lên vách núi, tiếng công nông, tiếng máy xay đá. Chó sủa. Gà gáy. Trẻ khóc. Móng ngựa thồ hàng khua bước nặng.

Ngọn nến bút chì lại thắp lên. Cởi ra lại buộc vào chiếc khăn quàng cổ cả chục lần hắn mới diễn giải xong cái thích của mình. Cô thở hắt:

- Thế là khách đi tìm bắt vợ chứ gì. Em giúp thuê cho…

Thôi cũng được. Miễn là cô ta đồng ý.

- Phải tiền ứng nhiều nhiều. Em cầm tiền cắm thì chắc thuê được xe tốt xe mới cho khách…

Phù.. ù.

Ngọn nến bút chì tắt.

Hắn tìm kiếm bóng dáng đứa trẻ. Sau lưng cô trống không, om om tối. Chỉ có những con ong mật bay từ trong đó túa ra. Lạ! Đang mùa thì ong phải kiếm mật ở nơi hoa bạc hà rờn rỡ khoe màu, sao lại bay loạn ở căn phòng ngột ngạt.

- Khách à, về chỗ bánh cuốn trước nhé. Em phải nấu thức ăn. Khách cũng thế, mang những thứ ăn được…Đường xa nhìn còn mỏi đấy.

Hắn đưa tiền. Cười khì, cô lắc đầu.

- Thử thôi. Tin rồi.

- Thế…

Suýt hỏi về đứa trẻ, nhưng hắn đã kịp ngậm miệng. Tự thấy bận lòng chuyện không đâu. Mục đích của hắn đến đây không phải vì vướng vụn ấy.

N.T.T.K

(Còn tiếp)

* u nhỉa ò: em yêu anh.

Ảnh: Tư liệu

Lưu trữ Skip Navigation Links.
Expand  Năm 2012 Năm 2012
Expand  Năm 2013 Năm 2013
Expand  Năm 2014 Năm 2014
Expand  Năm 2015 Năm 2015
Expand  Năm 2016 Năm 2016
Expand  Năm 2017 Năm 2017
Expand  Năm 2018 Năm 2018
Expand  Năm 2019 Năm 2019
Expand  Năm 2020 Năm 2020
Expand  Năm 2021 Năm 2021
Expand  Năm 2022 Năm 2022
Expand  Năm 2023 Năm 2023
Expand  Năm 2024 Năm 2024
Chia sẻ trên Facebook