Mùa hoa mận
Rừng nụ chờ em bước đến mới nở, điệp trùng hoa trắng lan nhanh.
Anh
là cây mận trắng trong mưa xuân se lạnh, càng quay quắt nhớ hoa càng
trắng muốt. Mắt nhìn, hơi thở rung rinh. Vầng hoa đang rụng bớt những
cánh mỏng.
Mùa hoa lộng lẫy đến nghẹn thở. Em đi đừng e ngại làm đau mặt đất, dù những cánh hoa mong manh sẽ rụng.
Đồi núi úp lên nhau cho hoa nở. Hơi lạnh và gió nhẹ phủ đều. Anh hình dung con ngựa bạch đến bên em hiền từ cúi xuống.
Cứ mùa này đường đất mùa xuân, ta còn yêu nhau hoa còn nở.
Vô tình trong nắng sớm
Nước đọng dưới chân núi
Một viên cuội nằm trên phiến đá cao
Không chớp mắt trong tinh khôi, yên tĩnh
Đêm qua ở đây có mưa
Ai đã ngồi kia trước hay sau mưa nặng hạt
Tự nhiên nhớ em, rất nhớ
Anh không dám nhìn đi nơi khác
Để trời xanh ngấm xuống gót chân
Từng mưa to, mưa rất to
Tắm táp cho viên cuội nhỏ
Chỉ riêng hình ảnh này
Đã làm anh yêu đời mê dại
Hình như nắng sớm đang phủ lên đỉnh núi
Làm trong suốt lòng đất, lòng cây.
Giấc mơ ban mai
Em bắt đầu mơ một con thuyền đầy trăng
Trôi trên cao có thể nhìn thấy đáy
Bởi trong tưởng tượng anh nhón chân đến gần
Có luồng sáng từ mảnh thiên thạch
Vòm cây cao và những vì sao
Tan tác khi con thuyền nghiêng bánh lái
Anh thầm nghĩ đang cầm tay em
Dém chăn, nâng từng lọn tóc…
Em yên tâm con thuyền đã cột chặt vào bờ khi nước cuốn
Đây hàng cọc bích, dây níu chắc
Săn gân. Vâm váp cánh tay
Anh nín thở, nén căng, bất động…
Em vẫn mơ canh giữ con thuyền
Thức dậy đổ đầy trăng vào nắng sớm.
Phú Quốc cuối mùa hè
Vừa bơi khỏi bờ mươi mét đã sợ
Mình có thể bị sóng nhấn chìm
Lạc sâu vào lòng biển.
Sóng xanh chiều nay rất dữ
Sáng loáng từng lưỡi nước vung cao
Hoang dại một vẻ đẹp uy hiếp.
Muốn gửi bao nhiêu điều ước
Khát vọng tự do
Vào khoảng không dự báo thời tiết.
Ngồi lên bờ cát hồi hộp
Run run và ngập tràn hạnh phúc
Nhìn bông hoa tim tím ngoài kia
Rạp xuống, rung rinh trong gió mạnh.
(Phú Quốc lúc 17g30, 7/9/2011)
M.V.P